Cả nhà ba người quây quần bên bàn ăn, ăn đến cay tê dại, mồ hôi nhễ nhại, không ngừng xuýt xoa. Cha ôm hắn cười ha hả, lau mồ hôi trên trán cho hắn. Đến tận bây giờ, Cố Hành Chu vẫn còn nhớ rõ hương vị cay nồng đậm của món cơm chiên đó, và cả mẹ nữa... Mẹ cười hiền, đưa tay gãi nhẹ mũi hắn, nói:
"Cái thằng nhóc thèm ăn này, ngày nào cũng đòi ăn cơm chiên. Mẹ làm cho con nhưng không được lãng phí đâu đấy."
Khi ấy, ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi không ngớt nhưng Cố Hành Chu chẳng hề thấy lạnh, ngược lại còn cảm thấy ấm áp vô cùng cứ như thể được ai đó ôm ấp dịu dàng, có một bờ vai để dựa vào chẳng cần phải lo nghĩ gì, chỉ cần là một đứa trẻ vô tư lự gắp từng muỗng cơm chiên ngon lành bỏ vào miệng, nuốt trôi hết mọi bi thương, bất an và hoang mang.
Sự ấm áp ấy, sau khi mẹ qua đời mấy chục năm, hắn mới cảm nhận được một lần nữa. Một lần duy nhất, khiến hắn nhớ mãi không quên. Đó là lần hắn bị đuổi khỏi nhà, rơi vào đường cùng quần áo ướt sũng vì mưa lớn, run rẩy không ngừng trong mưa. 
Ở một con hẻm nhỏ như vậy, một ngọn đèn được thắp lên, một cậu bé kéo hắn vào căn nhà chật hẹp nhưng ấm áp, đưa cho hắn một chiếc khăn lông, và một bát cơm chiên nóng hổi, vàng óng ánh. Có lẽ món cơm chiên đó không ngon đến vậy đâu, nhưng nó lại là thứ cực nóng và ấm áp mà cả đời này hắn cũng không thể nào quên được, thậm chí có chút nóng bỏng, bỏng rát đến rung động cả lòng người.
[Ngươi phải dùng mọi thủ đoạn, bất kể hậu quả, vây khốn ngọn lửa kia, khiến nó chỉ vì ngươi mà bùng cháy.]
Một cơn gió thổi qua, Cố Hành Chu lại nghe thấy thanh âm kia bên tai. Trong đầu hắn hiện lên một quyển sách, trang sách bị gió lật xào xạc, trên bìa in rõ bốn chữ “Cố Chấp Độc Chiếm”.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play