Hắn ra lệnh tu sửa lại Ôn phủ một lần nữa, dựa theo ký ức mà khôi phục toàn bộ cảnh vật trong viện về dáng vẻ xưa kia. Tống Dục Tông đứng trên cầu đá hồi lâu, mãi đến khi có người đến báo.
“Điện hạ, Quý phi nương nương triệu ngài hồi cung để thương nghị việc tuyển phi ngày mai.”
Tống Dục Tông định thần lại, tay ấn lên trụ cầu, giọng trầm tĩnh đáp, “Đã biết.”
Năm đó, Khánh An Đế ban một đạo thánh chỉ, chặt đứt mấy đời phồn hoa của Ôn phủ. Trong trận náo loạn ấy, tiểu nương tử của hắn xuôi nam đến thành Kim Lăng, từ đó không còn liên quan gì đến hắn nữa.
“Ngày mai triệu Nhị công tử Cố gia cùng vào cung. Ý chỉ phong tước của phụ hoàng đã định, hắn có công với ta, xứng đáng nhận vinh quang này.” Ánh mắt Tống Dục Tông lóe lên một tia lạnh lẽo, mi mắt khẽ nhướng, trụ đá dưới tay phát ra một tiếng “rắc”, bột trắng từ lòng bàn tay rơi lả tả xuống đất.
“Đây là phủ đệ ngày xưa của ta sao?” Ôn Bạch Cảnh đứng sau rèm mà Ôn Lương Lương vén lên, thò đầu nhìn một vòng, rồi khoác tay lên khung cửa sổ, cười nói.
“Gia tộc từng hiển hách bậc nhất, sao giờ lại suy tàn đến thế? Muội muội, nhà ta xưa nay làm nghề gì?” Ôn Bạch Cảnh ngẩng đầu nhìn con thú trên mái hiên, khẽ nhéo cằm, giữa mày dần hiện vẻ trầm tư.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT