Ôn Lương Lương đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ nhiều ngày trước, nên khi nàng tạm thời quyết định đổi lộ trình đến kinh thành, mọi thứ vẫn được sắp xếp chu đáo.
Xét đến thân thể yếu ớt của Phùng Ngọc Uyển không chịu được xóc nảy, Ôn Lương Lương đặc biệt cho người lót kín chăn gấm trong xe, lụa bóng mịn, mềm mại êm ái, đủ để Phùng Ngọc Uyển nằm nghiêng nghỉ ngơi. Trên bàn dài đặt lư hương và điểm tâm, túi thơm đuổi côn trùng treo ở góc xe. Bởi vì đang đầu hạ, muỗi đã bắt đầu xuất hiện, mà thân thể Phùng Ngọc Uyển mảnh mai, chỉ một vết muỗi đốt cũng phải mất nhiều thời gian mới lành.
Từ thành Kim Lăng đến Biện Kinh, đoàn người đi trên đường lớn, tuy chậm rãi nhưng bình an vô sự.
“Mẫu thân, có phải chúng ta đang ở thôn Thạch Môn không?” Đã vào địa giới kinh thành, người qua lại dần đông đúc. Ôn Lương Lương đưa bàn tay trắng muốt vén rèm xe, thấy trên đầu cầu có vài lão nhân ngồi thành nhóm, ung dung thả câu.
Gió hè ấm áp, dương liễu lả lướt bên bờ.
Phùng Ngọc Uyển cũng nhìn ra ngoài, ánh mắt mơ màng, lẩm bẩm: “Đây là đâu? Sao lại khác xưa kia.” Bà vươn cổ ngắm nhìn khung cảnh, bỗng kéo tay áo Ôn Lương Lương, hào hứng nói: “Cầu kia ta nhận ra, là cầu Hỉ Thước! Qua cầu rẽ phải, sẽ thấy một tấm bia đá khắc ba chữ ‘Thôn Thạch Môn’. Đúng rồi, chính là nơi này.”
Bà thần sắc kích động, lại có phần thấp thỏm, nắm chặt tay Ôn Lương Lương, đặt lên đầu gối mình, đập nhẹ vài cái, giọng nói hơi rối loạn: “Năm ấy tuyết rơi dày, mẫu tử hai người họ nghèo túng khốn khó, ta không nỡ lòng, đã để lại ngân lượng mua than củi và lương thực. Mười mấy năm trôi qua, hài tử kia hẳn đã trưởng thành.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT