Mành trướng buông xuống, hương thơm thoang thoảng lan tỏa.
Ôn Lương Lương thay xong y phục, từ sau bình phong bước ra. Mấy nha hoàn đang vội vã lau sạch sàn nhà, còn gã sai vặt nâng thau tắm ra ngoài. Trước khi rời đi, gã lén liếc nhìn sập với ánh mắt đầy ẩn ý.
Ngón tay thon dài khẽ vén rèm, để lộ gương mặt tuấn tú trắng ngần nhưng lạnh lùng của Cố Thiệu Trinh. Giữa đôi mày hắn lộ vẻ ấm áp, nhìn Ôn Lương Lương mà nói: “Mặt ngươi đỏ cái gì?”
Áo choàng rộng của hắn vì động tác giơ tay mà để lộ một mảng da trắng như ngọc. Ôn Lương Lương quay người đi, che gương mặt đang nóng bừng, phản bác: “Ta đâu có đỏ mặt.”
Cố Thiệu Trinh khẽ cười qua mũi, dùng móc bạc gài rèm lại, rồi lười nhác dựa ra sau. Đôi mắt hẹp dài dần cong lên thành một đường cung, ngón tay hắn vân vê hoa văn trên chăn gấm, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn hẳn: “Cái bình kia đẹp không?”
Ôn Lương Lương ngơ ngác quay đầu, chỉ thấy Cố Thiệu Trinh cười trêu cợt, khẽ nâng cằm chỉ về phía chiếc bình sứ màu xanh mai: “Ngươi nhìn chằm chằm cái bình như vậy, trông có vẻ mê mẩn, tựa như nó thiếu ngươi ngân lượng.”
Ôn Lương Lương theo bản năng phủ nhận: “Ta đâu có nhìn cái bình.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT