Người nọ khoanh tay đứng đó, dáng vẻ thỏa nguyện đầy tự tin, khóe môi khẽ cong như vương chút mật ngọt. Đôi mắt hắn lấp lánh, tựa như núi sông xa thẳm hòa quyện, mang theo ý xuân ấm áp và vui vẻ.
“Đó là thành Kim Lăng, ta còn định đưa nàng ấy về đây. Nhị công tử, ngày ta hồi kinh, nhất định phải mời ngươi một chén rượu, tiện thể cho ngươi gặp tiểu cô nương kiều diễm của ta.”
Cố Thiệu Trinh khẽ liếc về phía ngực trái Tống Dục Tông, trong lòng thầm nghĩ, miệng vết thương của hắn lành rồi sao.
...
Trong sảnh ngoài, hạ nhân đã được lệnh lui hết. Cố Hoài Khanh nắm chặt tấm mộc bài trong tay, hai hàng lông mày nhíu chặt. Trên tấm bài khắc hai chữ “Cống trà”, chính là bằng chứng chuyên dùng để đặt mua trà cho cung đình.
Tống Dục Tông phủi lớp bọt trắng trên chén trà, nhân lúc còn nóng nhấp một ngụm, cười nói: “Nhị công tử quả là người lanh lợi và hào sảng, đã giữ trọn thể diện cho Cố tướng. Nếu vừa rồi ngươi công khai tấm mộc bài trước mặt mọi người, e rằng cả Cố phủ sẽ bị liên lụy vào vụ án cống trà, khó mà gột sạch mối liên hệ.”
Cố Thiệu Trinh nghiêng người tựa vào bàn, gương mặt như ngọc ánh lên một nụ cười nhẹ: “Phụ thân, tấm mộc bài này là từ người Minh Tú tìm được. Ta không muốn suy đoán quá nhiều về nhi tử của Minh Tú, nhưng bài vị trên từ đường bị thiêu, nếu muốn tra xét, cũng chẳng phải việc khó. Đủ mọi dấu hiệu đều cho thấy có người muốn tạo thế để ngăn ta hồi kinh. Nếu ta không có khả năng phản kháng, e rằng không xứng làm nhi tử của phụ thân.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT