Vệt nước mắt còn đọng trên hàng mi mỹ nhân khẽ run, sắp sửa rơi xuống gò má đã hơi tái nhợt.
Bất kỳ ai rơi vào hoàn cảnh này đều cảm thấy khó chịu, đặc biệt cô vẫn là một người đến từ thế kỷ 21 hiện đại.
Lương Chiêu tuy rằng ngoài miệng vẫn khinh miệt chất vấn, nhưng bàn tay đang nắm cằm cô rõ ràng đã nới lỏng lực đạo.
Chẳng lẽ cô ấy cảm thấy thuần phục được đám chó điên Hắc Tháp này sẽ mang lại ham muốn chinh phục và tính thách thức lớn hơn so với những khu khác sao?
“Dẫn đường tiểu thư, chẳng lẽ cô cảm thấy hành hạ đám chó điên ở Hắc Tháp này sẽ sảng khoái và thỏa mãn hơn so với đám cẩu ngoan ngoãn ở Trung Ương Tháp Đài sao?”
Lời nói âm trầm mà quyến rũ, bỏ qua thân hình Tô Thất Thiển lúc này đã hơi run rẩy, gần như dọa vỡ phòng tuyến tâm lý yếu ớt của cô.
Trong ký ức của nguyên chủ, ấn tượng về lính gác Hắc Tháp cũng không khác gì đám đông.
Lính gác Hắc Tháp đều là những kẻ điên, không chỉ làm tổn thương người thường mà còn có tiền lệ ra tay với dẫn đường.
Dưới áp lực mạnh mẽ xâm nhập, cô đã nảy sinh ảo giác rằng người lính gác tóc đỏ trước mắt sẽ giận dữ đến mức cắn chết cô ngay tại chỗ.
Cô cố gắng cắn chặt môi dưới, kiềm chế bản thân không run rẩy quá mạnh.
Nhưng vẻ mặt này và sự im lặng của cô trong mắt Lương Chiêu hoàn toàn là biểu hiện của một người phụ nữ quật cường không phục.
“Không nói lời nào, là bị tôi nói trúng tim đen rồi, thẹn quá hóa giận sao?”
Lời của Lương Chiêu càng lúc càng lạnh, sự kiên nhẫn cũng sắp cạn kiệt. Đúng vậy, cô ta cũng chẳng khác gì những dẫn đường cao ngạo tự cho mình hơn người kia.
Ngay cả một ánh mắt, một biểu cảm, cũng khinh thường ban bố cho anh.
Bọn họ, những lính gác thấp hèn này, làm sao xứng đáng chứ?
Có rất nhiều kẻ nịnh bợ liếm ngón chân cô ta kia mà, bản thân thật đúng là tự rước lấy nhục nhã, ha ha.
Anh cười lạnh một tiếng trong lòng, cảm thấy mình thật nực cười.
Chẳng qua chỉ là phóng thích một chút dẫn đường tố, bản thân đã khó có thể tự kiềm chế mà bị cô ta trêu chọc như vậy. Cô ta bây giờ trong lòng nhất định rất sảng khoái, rất thỏa mãn đi?
Tựa như xem anh là một con chó mà trêu đùa qua lại.
Lương Chiêu tức khắc cảm thấy chán ghét, nới lỏng lực đạo, ngồi trở lại vị trí của mình.
Không còn nhìn cô, cũng không để ý đến cô nữa, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm những kiến trúc lùi lại không ngừng ngoài cửa sổ, cả người tỏa ra khí áp cực thấp.
Tô Thất Thiển bình ổn vài hơi thở, siết chặt vạt áo khoác đen trên người, hơi thở của lính gác nhuộm trên áo vẫn còn nồng đậm.
Cô rụt người vào áo cho ấm, những dẫn đường tố nhảy nhót không ngừng quanh quẩn chóp mũi cô, là một mùi hương thực sự dễ chịu.
Có chút dẫn đường tố tiến vào tinh thần hải của cô, cô có thể cảm giác được tinh thần hải của mình cũng thúc giục cô phóng thích dẫn đường tố, muốn không rời xa những lính gác tố kia.
Ánh mắt cô giật mình, nhìn về phía pho tượng cao lớn bất động bên cạnh.
Trong lòng cô đột nhiên sáng tỏ.
“Tôi còn tưởng rằng anh không giống bọn họ.”
Giọng nữ mềm mại yếu ớt vang vọng trong thùng xe, Lương Chiêu khó hiểu quay đầu lại.
Tô Thất Thiển đối diện với đôi mắt màu vàng lửa của anh, ổn định tinh thần, tiếp tục nói dối:
“Anh đã khoác áo cho tôi ở tầng trên, tôi tưởng anh là người rất chu đáo và tốt bụng, không ngờ cũng thích cái kiểu uy hiếp người khác như vậy…”
Lương Chiêu không hiểu nguyên do, rõ ràng đang đợi cô nói tiếp.
Nước mắt Tô Thất Thiển nói rơi là rơi, bàn tay nhỏ bé giấu lên má, lời nói trong ngoài đều lộ ra vẻ uất ức vô tận:
“Đúng vậy, tôi là tội nhân, những điều lạnh lẽo này là tôi đáng phải chịu…”
Dứt lời còn dùng mu bàn tay lau vội một hai giọt nước mắt vừa trào ra.
Sự chủ động yếu thế của cô nhất thời khiến Lương Chiêu luống cuống tay chân, không biết nên đáp lại thế nào.
Lính gác Hắc Tháp vốn không quen dỗ dành dẫn đường.
Khuôn mặt lạnh lùng của anh lúc trước thoáng hiện một tia mê mang và bối rối.
“Bắt nạt cô? Lính gác Trung Ương Tháp Đài chẳng phải cưng chiều đám cẩu dẫn đường nhất sao.”
Lương Chiêu vẫn mở miệng sắc bén, nhưng anh vẫn giơ tay dùng lòng bàn tay ấm áp lau đi giọt lệ nhỏ nơi khóe mắt cô.
Không vì gì cả, đơn thuần là thấy phiền.
Tô Thất Thiển đột nhiên dùng hai tay nắm chặt bàn tay to của anh, chớp mắt to tiếp tục thừa thắng xông lên:
“Đói quá…”
Thực tế Tô Thất Thiển cũng không nói dối, từ khi bị áp giải đến đây, Ivan chỉ cho cô một ống dinh dưỡng dịch cấp thấp, chỉ đủ duy trì dấu hiệu sinh tồn mà thôi.
Một đường vất vả, bụng cô đã sớm kêu réo.
Cô rất muốn ăn thứ gì đó ấm áp, dạ dày thật sự trống rỗng.
Bụng cô lúc này rất biết phối hợp mà kêu lên ùng ục.
Lương Chiêu rũ mắt, hàng mi dài theo động tác của anh che phủ mí mắt, lướt qua cái bụng đã hóp lại của cô.
Đám người đạo mạo giả dối này, một dẫn đường cấp S phạm tội, đến cả ăn uống cũng muốn cắt xén của cô sao?
Nghĩ lại hôm nay cô đỉnh cuồng phong kéo xích sắt, quần áo đơn bạc run rẩy bước đi, mà những lính gác Trung Ương Tháp Đài kia, cứ như vậy mặc kệ cô run rẩy chịu lạnh.
Bất quá cũng chỉ là một đám ngụy quân tử trục lợi mà thôi.
Bởi vì Tô Thất Thiển đối với bọn họ đã không còn giá trị, cô đã vĩnh viễn bị lưu đày đến Hắc Tháp.
Bàn tay nhỏ bé lạnh băng bấu chặt lấy bàn tay anh, sợ rằng ngay cả nguồn nhiệt duy nhất này cũng muốn bỏ rơi cô, hắt hủi cô.
Vẻ mặt đáng thương đến trời còn xót này, trong nháy mắt khiến nội tâm Lương Chiêu có một tia không đành lòng và xúc động.
Anh tự nhận không phải người tốt, nhưng cũng không phải kẻ ác nhân không thể cứu vãn.
Những tin tức tố hấp dẫn lẫn nhau không muốn rời xa trong thùng xe, vô hình trung kéo gần khoảng cách giữa hai người.
“Ăn cái này lót dạ trước, đợi đến Hắc Tháp, sẽ cho cô ăn no.”
Lương Chiêu đưa cho cô một lọ chất lỏng lấp lánh, Tô Thất Thiển bán tín bán nghi uống cạn.
Đầu lưỡi vừa chạm vào chất lỏng, đôi mắt cô liền sáng lên.
Vậy mà là vị dâu tây!
Phải biết rằng dinh dưỡng dịch cũng có cao thấp, loại dinh dưỡng dịch cấp thấp nhất chua xót khó uống, còn có một mùi tanh khó chịu.
Mà dinh dưỡng dịch cấp cao hơn, không chỉ có thể nhanh chóng khôi phục năng lượng mà còn có tác dụng tăng cường và cải thiện cơ thể.
Đặc biệt là dinh dưỡng dịch vị trái cây, rất được các dẫn đường yêu thích, nhưng giá cả cũng không hề rẻ.
Chỉ riêng cái loại vừa rồi thôi, ít nhất cũng phải đến bốn chữ số.
Bảo bảo: “Oa nga, con rắn độc này cũng hào phóng ghê ~”
Tô Thất Thiển nghĩ đến ống dinh dưỡng dịch mùi tanh mà Ivan ném cho cô trên tinh hạm, không khỏi có chút tức giận.
Tội phạm cũng phải có nhân quyền chứ!
Đáng chết Trung Ương Tháp Đài, còn hạ lệnh khiến cả đời cô không thể đặt chân đến khu thứ nhất, ai thèm vào chứ.
Nơi này không giữ dì, ắt có nơi giữ dì.
Tô Thất Thiển ngoan ngoãn lau khóe miệng, đối với Lương Chiêu lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
“Cảm ơn anh, ngon lắm.”
Sự đáp lại quá mức lễ phép của cô nằm ngoài dự liệu của Lương Chiêu.
Lính gác chăm sóc dẫn đường là lẽ đương nhiên, những dẫn đường được nuông chiều phần lớn sẽ không lễ phép như vậy.
Ngược lại, chỉ biết đòi hỏi thêm.
Bây giờ xem ra, cô và những miêu tả độc ác sinh động như thật trong hồ sơ hoàn toàn không có chút liên quan nào.
Chẳng lẽ hồ sơ bị sai sót?
Lương Chiêu rất nghi hoặc, nhưng sắc mặt đã hòa hoãn hơn nhiều, chỉ coi cô là quá đói.
Tô Thất Thiển thấy Lương Chiêu không nói một lời, chẳng lẽ cô diễn hơi quá rồi sao?
Cũng đúng thôi, dẫn đường ở thế giới này thường rất cao ngạo, cô không thể diễn quá giả.
Xem ra giả làm trà xanh cũng là một môn học vấn.
Nhưng hiện tại cô thật sự không còn sợ hãi người lính gác trước mắt nữa, gan cũng lớn hơn một chút, thẳng thừng nhìn chằm chằm vào gương mặt nghiêng góc cạnh tuyệt đẹp của anh.
“Lính gác, anh tên là gì vậy?”
……………
Lương Chiêu thay đổi quan điểm cứ xoành xoạch, lật qua lật lại giữa cô ấy không giống với dẫn đường khác và cô ấy giống với mấy dẫn đường đó, cười chếc =))))