Cô đắn đo một lúc rồi hỏi: "Hàn Kiêu, anh có buồn lắm không?"
Hàn Kiêu ngồi xổm bên giường cô, ánh mắt lạc lõng và tan vỡ: "Tất nhiên là tôi buồn. Nhưng tôi không buồn vì em chọn Lẫm Uyên trước, mà tôi buồn vì em phải chịu nhiều khổ sở như vậy chỉ để cứu hắn. Hắn có đáng để em làm nhiều đến thế không? Mạo hiểm tính mạng cũng phải cứu bằng được? Lỡ như em..."
Hàn Kiêu nói đến chỗ kích động, lại cố gắng nén lại nỗi oán giận, không muốn thốt ra lời không may mắn.
Tô Thất Thiển xoa đầu Hàn Kiêu: "Đáng." Bởi vì trên thế giới này cô cũng không có người thân. Và từ đó về sau, Lẫm Uyên quả thực đã xem cô là sự cứu rỗi và ánh sáng duy nhất của mình.
…………………….
Sau khi Hàn Kiêu và Hắc Dữ rời khỏi phòng Tô Thất Thiển, Hắc Dữ gọi Hàn Kiêu lại. Hàn Kiêu không hiểu gì, Hắc Dữ từ từ nói: "Nếu một lính gác đã hoàn toàn rơi vào trạng thái bạo động không thể đảo ngược, thì sẽ thế nào?"
Hàn Kiêu không cần nghĩ ngợi đã trả lời: "Tuyên án tử hình."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT