Giang Nguyệt Vi lên xe rồi hỏi anh ấy: “Tưởng Chính Hoa bên đó đã làm thủ tục xuất viện chưa?”
Châu Lập Dương trả lời cô: “Vẫn chưa, lúc nãy khi tôi qua đây là vẫn còn đang tiêm thuốc, có lẽ lúc hai chúng ta tới nơi cũng đã tiêm xong rồi.”
Giang Nguyệt Vi ừ một tiếng, hai người rất nhanh đã lái xe đến trụ sở.
Mà bên này, Tưởng Chính Hoa nhìn chằm chằm bình thuốc rất lâu, bây giờ nhìn thấy nó đã nhỏ thấy đáy, lập tức dùng tay trái vừa được tháo băng gỡ bỏ băng dính, lúc đang chuẩn bị tiếp tục gỡ bỏ thì y tá vừa đi vào nhìn thấy vội vàng kêu lên “ôi” một tiếng: “Tiểu đoàn trưởng Tưởng, anh đừng tự mình rút kim ra, cẩn thận chảy m.á.u đấy.”
Tưởng Chính Hoa nâng mắt lên, vừa nhìn thấy là một cô y tá nhỏ tuổi, vội vàng nói: “Không có gì, cô đứng ở đó đi, cây kim này tôi sẽ tự mình rút.”
Anh nói xong, tay nhẹ nhàng gỡ bỏ, Tống Văn Quân nhìn thấy đầu kim được rút ra rồi, động tác trôi chảy như nước, thành thạo như y tá bọn họ.
Cô ta khẽ chặc lưỡi, cũng không có lời gì để nói, qua một lúc, cô ta mới cầm khay chữa trị tiến tới phía trước: “Vậy để tôi thay thuốc cho anh nhé?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT