Vương Đông Mai cũng mỉm cười: “Là bình ổn bạo loạn mà thôi, không thể so với tiền tuyến lúc trước, hơn nữa bọn họ cũng không phải là lần đầu tiên ra ngoài làm nhiệm vụ, biết cách nên bảo vệ mình như thế nào, vì thế cô cứ yên tâm đọc sách của mình đi.”
Giang Nguyệt Vi nghe hai người nói xong cũng cảm thấy mình lo lắng quá độ, cũng xấu hổ mỉm cười: “Điện thoại tiền tuyến cũng không dễ liên lạc, vậy chúng ta cũng chỉ có thể ở nhà chờ.”
Trương Ái Phương lập tức nói: “Đúng vậy, trước kia chúng tôi đã sớm quen rồi, muốn giúp đỡ chúng ta cũng không giúp được, suy nghĩ nhiều còn phiền lòng, còn không bằng không nghĩ, suy cho cùng tin tưởng bọn họ là được.”
Ba người thân thiết lại trò chuyện một hồi, hai người kia cũng rời đi, Giang Nguyệt Vi cũng không có tâm tư đọc sách, ban đầu muốn chờ đến rạng sáng khi anh xuất phát thì sẽ nghe được tiếng của bọn họ, thế nhưng sau đó cô trực tiếp ngủ thiếp đi, lúc tỉnh dậy đã là ngày hôm sau.
Giang Nguyệt Vi hiện tại ý thức được Tưởng Chính Hoa thật sự đã đi rồi, thời gian trở về cũng không rõ.
Không có anh ở nhà, cô vẫn giống như bình thường, ban ngày đi học, buổi tối về nhà thì ôn tập, có đôi khi Trương Ái Phương và Vương Đông Mai sẽ tới cửa, bảo cô đi qua ăn cơm, lâu ngày, Giang Nguyệt Vi cũng quen thuộc với bọn họ, chủ nhật nghỉ nửa ngày ở nhà, cũng sẽ đi sang tòa nhà 1 làm áo len cho chồng mình với các cô, hy vọng khi Tưởng Chính Hoa trở về có thể mặc được.
Giang Nguyệt Vi cảm thấy cuộc sống hết thảy đều rất bình thường, ngoại trừ Hạ Đan Đan.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play