Hà Hiểu Phong nghe vậy mặt lập tức tái mét, hắn ta nắm chặt bàn tay không bị thương kia, hận không thể tát thẳng vào mặt cô để cho cô nhớ kỹ: “Giang Nguyệt Vi, cơ thể tôi rất tốt, cô một vừa hai phải thôi nếu không đừng trách tôi không khách khí.”
Hiện tại hai người đều đã ly hôn rồi, Giang Nguyệt Vi cũng không muốn dây dưa gì với Hà Hiểu Phong ở đây nhưng ai bảo Triệu Phượng Tiên không ngừng: “Vậy thì xin anh quản tốt cái miệng của mẹ mình đi đã, sau này đừng có mà rêu rao khắp nơi, bằng không đừng trách tôi không khách khí.”
Cô nói xong rồi quay đầu đi về phía cửa chính Uỷ ban Cách mạng, sau lưng truyền đến mấy tiếng mắng của Triệu Phượng Tiên “hãy chờ đấy”, “tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu”.
Giang Nguyệt Vi hơi nhướng mày, cô lấy nhiều tiền của nhà họ Hà như vậy, Triệu Phượng Tiên chắc chắn vô cùng tức giận, bà ta luôn hẹp hòi, bây giờ có thể nói ra những điều này trong lòng bà ta đã phải kìm lại những ý định xấu, nói không chừng sẽ làm khó dễ cô.
Nhưng cũng may cô đã giữ lại một bản.
Triệu Phượng Tiên vẫn đang mắng chửi sau lưng cô, Giang Nguyệt Vi không thèm để ý đến bà ta, cụp mắt xuống tiếp tục đi thẳng ra cửa, vừa đi ra khỏi Uỷ ban Cách mạng được một lúc thì bỗng nghe thấy có người gọi cô, cô hơi ngước mắt lên và nhìn thấy Tưởng Chính Hoa đang đứng ở góc tường.
Anh cất bước đi về phía cô, dáng người anh cao và thẳng, bước chân vững vàng như một tướng quân oai phong lẫm liệt, không hiểu sao khi nhìn anh trong lòng cô lại hơi có thiện cảm.
Anh đi đến trước mặt cô, sau đó dừng lại và hỏi: “Chuyện của cô đã làm xong chưa?”
Giang Nguyệt Vi lấy lại tinh thần, cười vỗ túi xách trong tay mình, giọng nói nhẹ nhàng: “Xong rồi, giấy chứng nhận ở trong túi đây, sao anh còn chưa đi?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT