Lý Mỹ Ngọc sao có thể nhìn không ra sự khác lạ của Triệu Phượng Tiên , chỉ cảm thấy cơn giận hơn một năm nay cũng đã tiêu tán hơn phân nửa vào giây phút này: "Bà không tin thì thôi, tôi coi như bà là người điên mất trí đi, Hiểu Oánh, mau mau đưa mẹ cô đến bệnh viện khám một chút đi."
Bà ta nói xong, cũng mặc kệ sắc mặt của Triệu Phượng Tiên bây giờ đang xanh trắng xen kẽ như thế nào, chỉ xách túi đồ của mình hăm hở rời đi bên cạnh hai người kia.
Dọc đường về nhà, dường như đã đoán trước được dáng vẻ của mình khi vào thành, tâm trạng của Lý Mỹ Ngọc cũng cảm thấy tốt theo, loại tâm trạng tốt này kéo dài cho đến hai ngày sau bọn họ lên xe lửa.
Trong huyện là trạm dừng, thời gian đỗ xe ngắn, sau khi hai người vội vàng lên xe thì mới phát hiện, trên xe tất cả đều là người !!!
Có người ngồi trên mặt đất, có người ngồi trên túi hành lý của chính mình, còn có hai chỗ ngồi chen chúc thành ba chỗ ngồi, trên cơ bản đều là anh chen tôi, tôi chen anh la liệt ngồi cạnh nhau trên đất, tất cả đứng đầy ở lối đi, ngay cả đi vào cũng còn thấy khó khăn!
Trần Hồng Yến dẫn theo Lý Mỹ Ngọc, rất khó khăn mới tìm được vị trí của nhân viên xe hoa, kết quả lại phát hiện chỗ ngồi của các cô còn trống đã bị người ta chiếm mất rồi.
Trần Hồng Yến đầu tiên cùng người khác lý luận một phen, kết quả người ta lề mề nửa ngày, sau đó mới nhường ra một chỗ ngồi, Lý Mỹ Ngọc cũng không phải là người dễ bị bắt nạt, trực tiếp ở trên xe cãi nhau một trận với người ta, thế nhưng đối phương cũng là người da mặt dày, trực tiếp giả vờ ngủ thiếp đi không để ý tới bà ta, tức giận Lý Mỹ Ngọc trực tiếp mắng má nó, cuối cùng nhân viên xe lửa ra tay mới khiến sự việc ổn định lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT