Nhưng bây giờ Hứa Văn Thiến vẫn chưa về, nếu lần này không gặp họ thì có lẽ họ sẽ náo loạn, cho nên anh bảo chiến sĩ canh gác để họ vào.
Hứa Ba và vợ ông ta là Lữ Chiêu Đệ vào văn phòng, vừa nghe thấy tiền trợ cấp của Hứa Văn Vũ đã lĩnh rồi thì ngay lập tức biết là Hứa Văn Thiến lĩnh, Lữ Chiêu Đệ tức đến mức mặt đỏ bừng lên: “Chẳng trách Hứa Văn Thiến nói với tôi đến nhà bạn học chơi mấy ngày, hóa ra là đến lấy tiền đi.”
Nói xong, bà ta lại nhìn Tưởng Chính Hoa: “Quân đội các anh xảy ra chuyện gì vậy? Sao số tiền này lại không thông báo cho chúng tôi để đến lấy? Hứa Văn Thiến còn nhỏ, sao các anh có thể đưa tiền cho nó được, bây giờ nó còn chưa về nhà, nếu người khác lừa tiền của nó thì các anh ai sẽ chịu trách nhiệm đây?”
Hứa Ba cũng buồn bực, tiền trợ cấp đó cũng hơn trăm tệ, thế mà quân đội bọn họ lại để Hứa Văn Thiến lấy đi, cũng không nói cho họ biết: “Đúng vậy, số tiền này hẳn là chúng tôi đến lĩnh, sao các anh có thể tùy tiện đưa tiền cho Hứa Văn Thiến?”
Vẻ mặt Tưởng Chính Hoa hờ hững nhìn hai người: “Hai người chỉ là bác cả và bác gái của Hứa Văn Vũ, Hứa Văn Thiến là em ruột của Văn Vũ cũng đã mười tám tuổi rồi, em ấy đến tìm chúng tôi muốn tiền trợ cấp quân đội đó là chuyện bình thường, có vấn đề gì em ấy sẽ tự chịu trách nhiệm.”
Lữ Chiêu Đệ không phục: “Bác cả thì sao? Cha của chúng nó đã mất từ lâu, mẹ cũng đã sớm tái giá, hai anh em họ được chúng tôi chăm sóc từ nhỏ, chẳng lẽ chúng tôi không thể lấy số tiền này?”
Tưởng Chính Hoa nghe vậy trong lòng lạnh lùng cười một tiếng, biến cố của nhà họ Hứa cũng chỉ bảy tám năm, khi đó Hứa Văn Vũ cũng mười lăm tuổi rồi, cái gì gọi là chăm sóc từ nhỏ đến lớn chứ vỗn dĩ không có chuyện đó, nhiều nhất cũng chỉ là giúp đỡ mà thôi, hơn nữa Hứa Văn Vũ làm quân nhân mấy năm, tiền gửi về đều vào túi bọn họ, Hứa Văn Thiến một phần cũng không lấy được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT