"Có phải cậu hơi quá đáng rồi không?" Tạ Thiên Địa kéo tay Đỗ Trình, mặt lấm lét: "Cậu đừng có ỷ vào việc anh Cơ cưng chiều mà làm tới, đến cả người phàm mà cũng dám mang về đây."
"Chẳng phải anh cũng thấy bà Diệp Tiểu Quyên rất đáng thương sao?" Đỗ Trình thản nhiên đáp.
"Thương thì thương..." Thấy Diệp Tiểu Quyên đang đi tới, Tạ Thiên Địa vội vàng giấu nhẹm vẻ khó xử, lập tức nở nụ cười tươi rói: "Bà Diệp ơi, có chuyện gì cần dặn dò ạ?"
"Nơi này rộng thật đấy." Diệp Tiểu Quyên hiền hòa nói: "Xin lỗi nhé, tôi xin phép tá túc tạm một thời gian. Đợi xong việc, tôi còn mảnh đất ở quê, sẽ quay về thôi." Bà ấy cười hiền hậu: "À, bếp ở đâu vậy? Tôi không dám nói giỏi thứ gì, nhưng nấu ăn thì cũng tàm tạm."
Mắt Tạ Thiên Địa sáng lên, nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ khách sáo: "Bà lớn tuổi rồi, sao dám để bà vất vả được chứ..."
"Tôi già thì già, nhưng tay vẫn còn vững, cậu cứ yên tâm." Diệp Tiểu Quyên cười: "Chỉ là chân cẳng chậm chạp thôi. Các cậu trẻ tuổi bận rộn, đặt hàng online nhiều, tôi ở nhà cũng có thể giúp nhận hàng, chạy việc vặt, có sao đâu."
Tạ Thiên Địa khổ vì bữa ăn đạm bạc lâu lắm rồi. Tối hôm đó, Diệp Tiểu Quyên đích thân nấu cơm, chỉ ba món một canh đơn giản đã khiến Tạ Thiên Địa suýt chút cảm động đến phát khóc, nước mắt lưng tròng hỏi bà ấy: "Bà Diệp ơi, quê bà còn có chuyện gì vướng bận à? Không cần về đâu, ở lại đây, bao ăn bao ở, cháu thậm chí còn sẵn lòng trả thêm tiền nữa!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play