Thấy Cố Sanh vẻ mặt bình thản, Từ Thanh Thiển cười khổ, vén lọn tóc rối sang một bên rồi nói: "Năm đó tôi còn ngây thơ, không biết trong giới này phức tạp, chỉ thấy anh ta vẻ ngoài ưa nhìn, nói vài câu ngọt ngào là đã xiêu lòng. Ai ngờ lại vớ phải một gã khốn nạn như vậy! Mới qua lại với tôi chưa được hai ngày đã cấu kết với Dương Du Du, hai người họ lén lút qua lại trong phòng trang điểm, còn định giấu tôi. Ha!"
Cô nhắc đến Lý Tuấn với giọng điệu khinh thường. Cố Sanh cụp mắt xuống, trực giác cho thấy vẻ mặt trước đó của Từ Thanh Thiển không phải là vì Lý Tuấn.
"Vậy sau đó thì sao? Đã xảy ra chuyện gì?" Cố Sanh nhẹ nhàng hỏi.
Từ Thanh Thiển ngẩn người, một tay chống cằm, dường như chìm vào hồi ức: "Sau đó, tôi tức giận bỏ đi. Lúc đó trời sắp tối, tôi cũng không dám đi xa, thấy một căn nhà cũ liền định vào nghỉ tạm rồi về. Vào trong mới phát hiện không có người, tôi hơi sợ, định rời đi. Nhưng vừa ra khỏi nhà thì phát hiện hai người họ đã đuổi theo."
Nói đến đây, cô đột nhiên dừng lại, dùng một giọng đầy hối hận nói: "Lúc đó tôi nên quay về mới phải. Chỉ cần lúc đó quay về, thì tất cả những phiền phức này đã không xảy ra."
Trực giác mách bảo Cố Sanh rằng đây là điểm mấu chốt: "Chị phát hiện ra thứ gì ở đó? Có phải là một chiếc bình không?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play