Tề Thịnh vội vàng không nhúc nhích, thở mạnh cũng không dám, sợ cô đau.
"Tề Thịnh."
Qua nửa ngày, Cố Sanh đột nhiên gọi tên anh một tiếng. Giọng nói trầm thấp, vẫn còn vẻ mệt mỏi, sắc mặt đau đến trắng bệch, nhưng trong mắt lại ánh lên một tia sát khí lạnh lẽo: "Em hiểu rồi. Là hiến tế."
Hiến tế?
Ánh mắt Tề Thịnh trầm xuống. Vừa nghe thấy cách gọi này, anh đã cảm thấy đây không phải là một từ ngữ tốt đẹp gì.
Đầu tiên anh siết nhẹ tay Cố Sanh, ôn nhu nói: "Đỡ hơn chút nào không? Đầu còn đau không?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Sanh trước đó vì bị uy áp trên bầu trời làm cho trắng bệch, trông càng thêm vô cùng đáng thương.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT