Một nữ sinh khác nghe cô bạn nói vậy, cũng bắt đầu khóc: "Thật sao? Mẹ tôi vẫn luôn dặn tôi đừng lo chuyện bao đồng, nhưng trên đường tôi thấy bà lão kia đã lâu không ăn cơm, liền nghĩ mời bà ăn một bát cơm, ai ngờ tỉnh lại đã ở đây rồi. Chúng ta thật sự bị bán sao?"
Cố Sanh nghe mà dở khóc dở cười. Vừa hay lúc này bên ngoài có người đến gọi họ ăn cơm.
Nhìn vẻ mặt đầy phòng bị của hai nữ sinh, cô không khỏi cười khẽ một tiếng: "Các cô không có bị bán. Mấy tên buôn người đó đã bị tôi giải quyết rồi. Sau đó thấy các cô chưa tỉnh, mới đưa các cô đến ngôi làng bên cạnh này ở tạm một đêm."
Cố Sanh nói đến đây, nhớ lại chuyện lúc nãy, đã qua một buổi chiều rồi, những kẻ kia chắc cũng đã có động tĩnh gì rồi chứ?
Ngôi làng bên này thoáng đãng, tín hiệu vẫn có. Cô lấy điện thoại gọi cho đồn cảnh sát bên này, hỏi thăm xem hôm nay có phải có bọn buôn người đến tự thú không.
Cảnh sát bên kia nghe thấy kỳ quái: "Cô là ai? Làm sao biết chiều hôm nay có bọn buôn người đến tự thú?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT