Tề Thịnh im lặng hồi lâu, cuối cùng mới nói ra một câu như vậy. Dường như sợ cô qua loa, anh lại dặn dò: "Nếu hai ngày nữa vẫn chưa ra, tôi sẽ vào tìm cô."
Cố Sanh ngán nhất là điều này. Vốn là một người tự do tự tại, giờ dường như đột nhiên có một sự ràng buộc nào đó, cảm giác này cũng thật kỳ lạ.
Có điều, nó cũng khiến cô tìm lại được một cảm giác quen thuộc đã lâu không có. Giống như khi còn nhỏ, mỗi năm từ Sư Môn ra ngoài thám hiểm, bất kể lúc nào, trong lòng đều có Sư Môn làm hậu thuẫn vững chắc.
Bây giờ Tề Thịnh tự nhiên không thể so sánh với Sư Môn năm đó, Cố Sanh hiện tại cũng không còn là Cố Sanh ngây ngô không biết gì của ngày xưa, nhưng cảm giác này vẫn quen thuộc và tốt đẹp như cũ.
Thế là Cố Sanh chỉ do dự một lát rồi đồng ý: "Được, trong vòng hai ngày nhất định sẽ tìm chỗ liên lạc với anh."
Nhìn đoàn xe của Tề Thịnh rời đi, Cố Sanh đầu tiên là lên núi phá bỏ thuật che mắt mình bày ra lúc trước, để tránh bị dân làng nhìn thấu, sau này lỡ có dùng lại sẽ khó khăn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT