Bà cụ điềm nhiên nói: năm mươi năm trước, khi nhà họ Miêu chưa sa sút, năm đó ông nội bà chỉ riêng tiền tài trợ quân đội đã dâng hai triệu lượng bạc trắng. Hồi bà xuất giá, mẹ bà đem những thứ này cất giấu giúp, tất nhiên đều là những món tốt nhất. Thứ giấu trong trụ giường là những thứ “rẻ tiền” nhất – chính là mấy viên trân châu này.
Nhưng trân châu thì thiết thực, thời nào cũng có thể đem ra quy đổi hoặc đổi lấy tiền.
Bà cụ nói: “Tiểu Uyển, hôm nay dì đến đây là để cầu hôn cho thằng Xuyên nhà dì. Hai đứa nhỏ vốn đã có hôn ước, dì muốn sớm rước Tiểu Từ về làm dâu. Trong nhà giờ có thể đem ra làm sính lễ cũng chỉ có chừng này, sau này thằng Xuyên sẽ kiếm thêm, tuyệt đối không để Tiểu Từ phải chịu khổ.”
Chỉ có bấy nhiêu thôi sao? Bà cụ nói khiêm tốn quá. Thôi Bình Châu líu cả lưỡi. Ở Tần Thành, người lớn tuổi đều còn nhớ rõ năm xưa lúc bà cụ xuất giá là một đám cưới rình rang mười dặm hồng trang. Mười năm trước nhà bà bị tịch thu sạch sẽ, không ngờ bà vẫn còn có thể mang ra được những món vàng ngọc cổ vật thế này.
Người ta vẫn đồn rằng trước khi bị tịch thu, bà cụ đã lặng lẽ chuyển đi không ít của hồi môn. Hóa ra lời đồn cũng không phải không có căn cứ. Giờ Thôi Bình Châu đã hiểu vì sao nhà họ Đổng – chi của Đổng Hoa – lại luôn nhằm vào gia đình bà Miêu Tú Lan, hận đến mức muốn tuyệt diệt con cháu bà, chỉ để chiếm đoạt của hồi môn bà để lại.
Bất kỳ món nào trong này cũng đủ cho một gia đình bình thường sống cả đời. Huống chi năm đó Đổng Hoa đã tận mắt nhìn thấy kho đồ của Miêu Tú Lan, sao có thể không động lòng.
Thôi Bình Châu là cha dượng, tất nhiên không tiện tự mình quyết định thay Lâm Uyển. Anh dịu dàng nhìn người vợ vẫn còn đang sững sờ của mình, khẽ gọi: “Lâm Uyển, dì đây đang chờ em hồi đáp đó.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play