Tôi giả bộ thở dài, kể một câu chuyện bịa đầy drama: “Hồi nhỏ, trước khi vào cô nhi viện, tớ sống với bà. Bà già yếu, tớ thì bé tí, không kiếm được tiền, nên phải đi ăn xin. Nhưng tớ ngại đuổi theo người ta xin tiền, nên bà hay mắng tớ để bà đói. Bà bảo, làm ăn xin mà nhút nhát thì không xong. Sau này bà mất, tớ vào cô nhi viện, gặp Nhã Nhã, rồi mới đến đây vì cô ấy là con gái Trì gia.”
Châu Cố ngây ra, lắp bắp: “Cậu… đừng hòng lừa tôi!”
Tôi giả vờ buồn: “Không tin thì thôi.”
Cậu ấy thở phào, rồi quay lại vẻ hung hăng: “Nói dối! Mau đi đi, đừng đứng ngoài nhà tôi nữa, không tôi bảo quản gia thả chó ra cắn cậu!”
Tôi thầm nghĩ: “Trời ơi, mấy tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết lúc nhỏ đều đáng yêu, sao cậu này lại vô duyên thế?”
Tôi cố nặn nụ cười yếu ớt, giọng run run: “Cậu… đừng thả chó nhé. Hồi đi ăn xin, tớ sợ nhất là bị thả chó đuổi!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play