Tôi cười chân thành: “Thật sao? Cảm ơn em, chị thích lắm!”
Thấy tôi vui vẻ, Tư Lan mất hứng, chỉ cười nhạt rồi quay đi tìm mẹ Trì. Lên lầu, tôi nghe cô nàng hỏi quản gia Lý: “Chú Lý, mấy ngày này Châu Cố có đến tìm cháu không?”
Quản gia đáp: “Cậu chủ Châu? Không, cậu ấy không đến.”
Tư Lan lẩm bẩm: “Sao lại thế? Chẳng lẽ cậu ấy vẫn giận? Lần nào cũng vậy, để xem cậu ấy nhịn được bao lâu!”.
Chiều đó, tôi đến khu rừng sau biệt thự Châu gia như thường lệ. Thầy dạy cưỡi ngựa đã đợi sẵn, nhưng không thấy Châu Cố đâu. Gần đây, tôi đang học cách lên xuống ngựa, thường chơi với Phantom trước, như cho nó ăn cà rốt, vuốt ve nó. Tôi thầm nghĩ: “Cậu nhóc Châu Cố, đi đâu mà mất tăm thế này?”.
Sau bao ngày nài nỉ Châu Cố, tôi cuối cùng cũng được phép chạm vào Phantom – con ngựa đen huyền thoại của cậu ấy. Với sự hỗ trợ của thầy dạy cưỡi ngựa, tôi hồi hộp leo lên lưng ngựa, tim đập thình thịch như sắp diễn vai chính trong phim cao bồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play