Alpha hưng phấn trong thời gian dài, tinh thần lực cũng sẽ bị tổn thương, vì vậy việc khai thác một số dược liệu hỗ trợ là vô cùng cần thiết.

Mục đích chính là để trước khi Omega tiến hành an ủi và xoa dịu, có thể làm dịu tinh thần lực của các Alpha.

Loại dược thảo này đương nhiên không thể mang vào kỳ thi liên trường, nhưng ở vùng núi non lại ngẫu nhiên có những nơi thích hợp cho loại cây này sinh trưởng. Loại thảo dược này nếu không qua tinh luyện thì hiệu quả sẽ kém khoảng 30% so với khi chế tác thành dược phẩm.

Nhưng trong hoàn cảnh hoang dã thuần tự nhiên này, không ai để ý đến sự hao hụt đó.

Rốt cuộc, không phải ai cũng có thể tìm thấy Omega của đội mình ngay lập tức, một số đội xui xẻo có Omega đi theo đồng đội đã bị các đội khác của trường loại ngay từ đầu.

Giống như Cao Hành Phàm hiện tại.

Hiển nhiên, lợi thế tạm thời này khiến Lục Ngạn Tự tha cho anh một mạng.

Anh buông lỏng hai tay đang bắt chéo sau lưng Cao Hành Phàm, sau đó nói: “Đưa định vị đội của các anh cho tôi xem.”

Khi hai đội chạm trán, các thành viên khác trong đội mới có thể nhận được vị trí định vị của cả hai người, sau đó đuổi theo hướng này.

Về vị trí của những người khác trong đội, thì cần các thành viên trong đội phải đối mặt nhau để tạo một kênh riêng biệt mới có thể chia sẻ vị trí.

Lục Ngạn Tự muốn xem khoảng cách giữa đội của Cao Hành Phàm và vị trí của họ.

Có thể trì hoãn được một thời gian thì cứ trì hoãn, Cao Hành Phàm nhanh chóng điều động vị trí của hai người trong đội, cách đích đến còn 10 km, nơi này không phải đất bằng, thời gian di chuyển chỉ có thể lâu hơn.

Lục Ngạn Tự thu chân về, đôi mắt hẹp dài lạnh lùng hơi nheo lại: “Được.”

“Đi tìm hoa trước.”

“Tìm được hoa, đợi ba thành viên đội của chúng tôi tập hợp lại, anh mới có thể rời đi.”

Điều kiện này có chút hà khắc, rốt cuộc việc ba thành viên trong đội tập hợp lại không biết sẽ mất bao lâu, nhưng Cao Hành Phàm không có lựa chọn, hoặc là chết, hoặc là nghe lời.

Cao Hành Phàm đã tê rần, ngoan ngoãn gật đầu chấp nhận số phận.

Vì thế Bùi Tri Ý và Lục Ngạn Tự thu hoạch được một người lao công.

Đúng là một người lao công thực thụ, Bùi Tri Ý nhìn Cao Hành Phàm bị bắt trèo cây hái quả, ánh mắt từ trên người anh chuyển sang người Lục Ngạn Tự bên cạnh, vẻ mặt anh bình tĩnh, thản nhiên tự nhiên.

“Sao vậy?” Chú ý thấy ánh mắt của cô, Lục Ngạn Tự ngước mắt nhìn cô.

Hình ảnh một nhà tư bản hoàn hảo hiện ra trước mắt cô.

Nhưng Bùi Tri Ý không dám nói, chỉ chớp chớp mắt, “Không, chỉ là muốn hỏi anh, tinh thần lực đã ổn hơn chưa?”

Đây là lần đầu tiên cô an ủi tinh thần lực, muốn xin phản hồi từ người dùng.

Đôi mắt Lục Ngạn Tự liếc qua khuôn mặt nhỏ của cô, hơi khẽ gật đầu: “Tạm ổn.”

Tốt hơn dự đoán.

Lục Ngạn Tự chưa bao giờ cảm thấy sự an ủi tinh thần lực lại thư thái đến vậy, tinh thần lực của cô như dòng nước dịu dàng bao bọc lấy tinh thần hải của anh, khai thông và an ủi tinh thần lực vốn đang cuộn trào bất an, những nơi nóng nảy bất an đều được vuốt phẳng.

Thời gian cũng rất nhanh, chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã an ủi xong.

Anh không phải chưa từng trải qua sự an ủi của Omega khác, thời gian thì dài không nói, cái cảm giác nóng nảy kia giống như bị đè nén mạnh mẽ rồi đột ngột kết thúc, luôn có một cảm giác rút ra nồng liệt.

Khiến người sau khi được an ủi, còn cần một khoảng thời gian điều chỉnh mới có thể hoàn toàn khôi phục.

Nhưng với Bùi Tri Ý lại khác, trong chớp mắt anh đã có thể sử dụng tinh thần lực đã được thanh lọc kia.

Anh nhìn sắc mặt Bùi Tri Ý, trên mặt cô vẫn còn vài phần hồng nhuận, không thấy nửa điểm đau khổ. Ngay cả sắc mặt cô sau khi an ủi xong, cũng khác biệt rất lớn so với những Omega khác, cô dường như không có bất kỳ cảm giác đau khổ nào.

Nhận được câu "tạm ổn" của Lục Ngạn Tự, Bùi Tri Ý nhẹ nhàng thở ra.

Từ khi biết tinh thần lực của mình dường như có chút khác biệt, Bùi Tri Ý đã không ngừng thử dò giới hạn tinh thần lực của bản thân là gì.

Đầu tiên là đã biết tinh thần lực của mình có thể dò xét được nguy hiểm trước mắt, chiếc xe suýt đụng phải cô trước đó đã có thể nói ra vấn đề, tiếp theo là tinh thần lực của cô có thể che giấu tung tích của bản thân.

Điểm này vẫn còn chờ thí nghiệm, bởi vì trước mắt cô chỉ che giấu tung tích của mình trước mặt Bùi Điệu, nếu đối tượng đổi thành Lục Ngạn Tự, cô vẫn không biết mình có bị phát hiện hay không.

Hiện giờ năng lực an ủi, thứ liên quan mật thiết nhất đến tương lai của cô, cũng đã được chứng minh là hiệu quả, cho dù đối tượng là một Alpha cấp S, cũng có tác dụng.

Cô trong lúc nhất thời có chút do dự, muốn thực nghiệm thêm một chút, nếu sử dụng tinh thần lực trước mặt Lục Ngạn Tự, liệu anh có phát hiện ra không.

Tay nhận lấy quả đã được Lục Ngạn Tự rửa sạch đưa cho, cô không biết vì sao cảm thấy thái độ của Lục Ngạn Tự đối với cô dường như tốt hơn một chút?

Cao Hành Phàm đi tuốt đằng trước, đồ ăn vặt lót dạ đều bị Lục Ngạn Tự thu vào nút không gian, Bùi Tri Ý cầm quả kia thất thần gặm.

Có nên thử một lần không, gan lớn no chết, nhát gan đói chết.

Lục Ngạn Tự thậm chí còn biết chuyện nhà cô, bại lộ một chút chắc cũng không có gì đâu nhỉ?

Do dự một hồi, Bùi Tri Ý cuối cùng vẫn bị mê hoặc, không còn cách nào, hiện tại cô chỉ có thể dựa vào tinh thần lực của chính mình, cô khao khát bản thân mạnh mẽ hơn bất kỳ ai, có thêm một chút lợi thế.

Thu nạp tinh thần lực theo nhịp thở của cô chậm rãi phóng thích ra, cẩn thận dò xét một chút, sau đó chậm rãi khóa lại trên người mình.

Toàn bộ quá trình rất chậm, Bùi Tri Ý thậm chí còn lặng lẽ hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, khiến việc cô biến mất có vẻ không đột ngột như vậy.

Cao Hành Phàm ở đằng trước dường như không cảm thấy gì, ngay khi Bùi Tri Ý đưa mắt nhìn Lục Ngạn Tự, bàn tay to của anh đột nhiên nắm chặt cổ tay cô.

Lục Ngạn Tự quay đầu lại, giữa mày nhăn lại nhìn cô: “Bùi Tri Ý?”

Tinh thần lực bao bọc trong nháy mắt tiêu tán, tim Bùi Tri Ý đập nhanh hơn vài phần, cô liếm đôi môi hơi khô: “A? Sao vậy?”

Cảm giác tồn tại của cô lại khôi phục.

Ánh mắt Lục Ngạn Tự sâu thẳm, Bùi Tri Ý cúi đầu nhìn bàn tay anh đang nắm cổ tay mình, lúc này cô mới phát hiện ở hổ khẩu của người đàn ông có một nốt ruồi đỏ nhạt, lòng bàn tay nóng rực nắm lấy cô.

“Không có gì.” Lục Ngạn Tự rụt tay về.

Chỉ là ánh mắt anh nhìn Bùi Tri Ý còn thâm trầm hơn vừa nãy.

Anh vừa mới cảm nhận rõ ràng, cảm giác cô đang dần biến mất, theo cái nắm tay của anh, cảm giác đó liền tan biến.

“Cô đi ở giữa.” Anh nhìn quanh bốn phía, tỏa ra tinh thần lực để dò xét, cảm giác tồn tại tinh thần lực rộng mở của người đàn ông quá mạnh, đến nỗi Cao Hành Phàm cũng không nhịn được khó chịu nhăn mặt vì áp bức tinh thần lực tự nhiên đó.

Xem ra, anh ta không nghi ngờ cô.

Bùi Tri Ý dịch đến vị trí giữa, hiện tại trước mặt và sau lưng cô đều là một Alpha, ở vào một nơi tương đối an toàn nhất.

Quả nhiên, Bùi Tri Ý cảm nhận được Lục Ngạn Tự dùng tinh thần lực thăm dò bốn phía không thu hoạch được gì, hơi khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra thân là một Alpha cấp S vẫn rất dễ dàng nhận thấy sự bất thường của cô.

“Chính là nơi này, đến rồi.”

Cô còn đang suy nghĩ, lại nghe thấy Cao Hành Phàm ở phía trước lên tiếng.

Lục Ngạn Tự từ phía sau đi lên phía trước, ánh mắt không quên dừng lại trên người cô: “Theo kịp.”

Không dò xét được nguy hiểm càng dễ khiến người ta bất an, Lục Ngạn Tự không muốn ngay từ đầu Bùi Tri Ý đã bị loại.

Bùi Tri Ý nhanh nhẹn đi theo bên cạnh Lục Ngạn Tự, gần như chỉ cách anh một khoảng thân người, đảm bảo chỉ cần anh vừa quay đầu lại là có thể nhìn thấy cô.

……………

Nhấn mạnh lần nữa nam9 sạch nha, an ủi mà Lục Ngạn Tự quá lắm chỉ là chạm da các kiểu thoai, ảnh trong sạch đóoo

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play