Bạch Nguyệt Quý nghe mà trợn tròn mắt: “Lợi hại vậy sao?”
Chị dâu Đại Sơn nói: “Chứ sao không lợi hại, đã kết hôn hai lần rồi, lần này gả vào nhà họ Đoạn là lần thứ ba đấy. Một mình bà góa đó mà nắm trọn cả nhà họ Đoạn trong lòng bàn tay. Chị ta cũng chẳng đi làm, cứ ở nhà suốt, giờ lão Đoạn cả sống khổ sở vô cùng, mà cũng đáng đời thôi. Vợ trước của lão thì làm như trâu như bò mà chẳng được gì, còn bị vét sạch tiền để lão mang về đưa cho bố mẹ. Giờ thì báo ứng rồi!”
Chị dâu Lý nói thêm: “Tôi cũng nói với Phong Thu rồi, nếu anh ta dám học theo lão Đoạn mà lén lút đưa tiền đi, thì cứ chuẩn bị tinh thần đi là vừa!”
Chị dâu Đại Sơn hừ một tiếng: “Đáng thương nhất vẫn là ba đứa con. Bị bà góa kia đánh mắng suốt, đúng là tội nghiệp. Hôm trước tôi còn thấy giữa trời lạnh cắt da cắt thịt, chúng nó bị đuổi ra ngoài quét tuyết, mặc thì mỏng tang, nhìn chẳng khác gì dân tị nạn. Nghe nói còn chẳng được cho ăn gì.”
“Thì biết làm sao được, mẹ kế mà, vốn là vậy.”
Chuyện trò chuyển hướng rất nhanh, từ chuyện nhà này nhà kia liền chuyển sang đề tài năm nay mùa đông lạnh quá.
Chị dâu Lý nói với Bạch Nguyệt Quý: “May mà năm nay mượn được xe kéo nhà cô, chở thêm một chuyến củi về, không thì chắc cũng không đủ dùng.”
Chị ấy và Phong Thu thì vẫn phải vác củi bằng sức người, còn Bạch Nguyệt Quý với Chu Dã thì dùng xe kéo, chở được mấy chuyến củi là đủ cả mùa đông.
Sau khi lo xong chuyện nhà mình, Bạch Nguyệt Quý còn sang hỏi Chị dâu Lý có cần mượn xe không. Chị dâu Lý là người siêng năng, tất nhiên không từ chối, nên chở thêm được cả một xe củi nữa. Giờ nhìn trời đầy tuyết, chị thật sự thấy may mắn.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT