Nhìn hai người càng lúc càng đi xa, và những câu nói truyền lại kia, Ngô Phúc quả thực chân mềm nhũn cả ra.
Lưng hắn đổ một lớp mồ hôi lạnh, đợi đến khi không còn nhìn thấy Chu Dã và Cơ Tứ Gia đâu nữa, hắn không dám chậm trễ dù chỉ một giây, vội vã chạy về lại phòng riêng.
“Chu Dã đâu?” Phó Đại Long thấy chỉ có hắn quay về thì sững người hỏi.
Ngô Phúc trực tiếp làm lơ ông ta, cúi người xin lỗi Niên Viễn Phương vừa định mở miệng:
“Thật sự là nước lũ tràn miếu long vương, người nhà lại không nhận ra người nhà! Tất cả chỉ là hiểu lầm! Chuyện lần này là do đám súc sinh bên dưới túng thiếu quá mới gây ra chuyện ngu xuẩn này. Yên tâm, về tôi nhất định sẽ lột da bọn chúng! Còn xe và hàng, đảm bảo nguyên vẹn! Người của anh có ai bị thương không? Yên tâm, tiền thuốc men tôi sẽ bồi thường gấp mười!”
Nếu lúc này Chu Dã mà có mặt, thấy cái bộ dạng “rùa rút cổ” của tên khốn này chắc đã cười khẩy.
Dân xã hội ai cũng thích mở miệng là câu “nước lũ tràn miếu long vương”, nhưng ai là người nhà với hắn chứ?!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT