Mợ cũng nói như vậy.
Bà tự nhận đầu óc mình không lanh lẹ bằng mẹ Lý Thái Sơn. Rõ ràng là bà đến thủ đô sớm hơn mẹ Lý Thái Sơn rất nhiều, thế mà lại không nghĩ ra chuyện có thể buôn bán chút gì để kiếm thêm tiền.
Phải biết rằng, trước khi vợ của lão Nhị dẫn mấy đứa nhỏ qua đây, bà và ông nhà rảnh rỗi đến mức còn phải đi kiếm chỉ thừa, đế giày về làm thêm.
“Đâu phải đầu óc không lanh, mà là vì có Chu Dã chăm lo cho hai người già rồi, chẳng cần lo lắng gì, nên đương nhiên là không nghĩ nhiều thế.” Mẹ Lý Thái Sơn nói, “Cũng là do xu thế năm nay khác rồi, hai năm trước có muốn cũng không dễ như vậy đâu.”
Mợ cười, “Cũng đúng, thế này thì tôi thấy Quảng Thu với Thái Sơn chắc cũng chẳng cần xuống phía Nam làm gì nữa, ở lại làm cùng chúng ta là được rồi.”
Mẹ Lý Thái Sơn vội vàng xua tay: “Thế thì không được, chúng ta kiếm chỉ là tiền lẻ thôi, tiền lớn vẫn phải nhờ Chu Dã dẫn theo hai đứa nó đi kiếm. Với lại cái món đậu phộng luộc, hạt dưa rang, ai chẳng làm được? Bên cạnh sạp đậu hũ của Tiểu Linh giờ cũng mọc thêm người bán rồi, việc làm ăn của chúng ta cũng không biết kéo dài được bao lâu nữa. Bà có thấy không, dạo gần đây có bao nhiêu người bắt chước theo chúng ta kìa.”
“Thế thì chắc chắn rồi, vì chẳng cần kỹ thuật gì cả, có nguồn hàng là tự làm được thôi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT