Mợ cũng nói thêm: “Thì cũng phải để Viễn Phương tự về rồi đi đón chứ, bảo Nguyệt Quý đi thì coi là gì? Với lại, không phải tôi nói chứ, có đón được về rồi thì sau này mâu thuẫn cũng chẳng thiếu đâu. Chuyện này hai ông bà già nhà chị phải suy nghĩ kỹ đi, đừng để cuối cùng thành ra như nhà lão Trần, hết lợn c.h.ế.t đến gà chết, nói không phải người nhà làm thì tôi cũng chẳng tin, rõ ràng là mâu thuẫn trong nhà gây ra cả, làm cho người ngoài xem náo nhiệt mà cười vào mặt.”
Những lời này chính là lời cảnh tỉnh cho bác gái Niên.
Bác gái Niên cũng ngồi xuống trò chuyện cùng mợ, thở dài: “Thật ra tôi cũng biết trong lòng tụi nó nghĩ gì, lần này chẳng qua là mượn cớ chuyện nhà lão Tứ mua dưa hấu để trút giận mà thôi.”
Chim lớn tách đàn, cây lớn tách cành, bác gái Niên với bác trai Niên thật ra cũng từng nghĩ tới chuyện chia nhà, nhưng vì thấy Viễn Phương là con út, nếu chia thì chẳng phải nó sẽ bị thiệt sao?
Những anh em khác con cái đã lớn cả rồi, đặc biệt là con trai lớn của anh cả Viễn Phương, trông là sắp tới tuổi lấy vợ.
Mấy người con trai con dâu khác, con cái cũng đã lớn, có thể phụ giúp việc nhà.
Chỉ có mình Viễn Phương, tận hai mươi sáu tuổi mới cưới vợ. Tuy rằng nói “cơm ngon không sợ muộn”, nhưng đúng là đã muộn hơn nhiều so với mấy anh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT