Nghe Đổng Kiến nói xong, Sở Sương nhìn sang Bạch Nguyệt Quý và nói: “Hai người đúng là bị người ta đỏ mắt rồi đấy.”
Hứa Nhã cũng gật đầu: “Không sai, chắc chắn có người đi tố cáo nhà các cô.”
Bạch Nguyệt Quý chỉ cười nhạt: “Cứ để họ tố đi. Tôi với Chu Dã ngacây ngay không sợ c.h.ế.t đứng. Trời quản, đất quản, chẳng lẽ còn quản được chuyện tôi ăn ngon một chút để nuôi con? Nhà tôi gốc gác trong sạch, tổ tiên đều là bần nông với công nhân, có điều tra cũng không sợ.”
Chu Dã cũng phụ họa: “Đúng thế, em đừng lo, trước sao sau vậy, mình sống đàng hoàng thì có gì mà sợ!”
Dù thân phận anh không trong sạch, nhưng lòng anh ngay thẳng! Không như mấy kẻ âm thầm đi làm chuyện tổn đức!
Đổng Kiến cũng chỉ là nhắc khéo họ nên sống kín đáo hơn một chút, nhưng hai vợ chồng này rõ ràng chẳng hề để tâm, anh ta chỉ biết cười bất đắc dĩ.
Cũng không nói thêm nữa, dù sao chuyện này đúng là căn bệnh ghen tị thường thấy ở thôn quê.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT