“Anh gọi! Mẹ anh, không, mẹ chúng ta, em và mẹ chúng ta đều biết huyền thuật sao?”
"Chỉ biết chút ít, không giỏi bằng mẹ." Cũng không phải Thời Dư khiêm tốn, mà là cô ấy thực sự không có thiên phú huyền học.
"Em gọi là mẹ, vậy anh cũng gọi là mẹ." Cách xưng hô này vừa quen thuộc vừa lạ lẫm: “Mẹ rất giỏi, em biết chút ít cũng đã rất giỏi rồi.”
Thời Dư giải thích thêm: “Anh có thể gọi tùy ý, mẹ thích em gọi là mommy, em ... thỉnh thoảng mới gọi.”
Thỉnh thoảng mới gọi, vì có chút khó nói ra, tính cách của cô ấy giống cha, luôn không thể thích ứng được với sự phóng khoáng của mẹ nhưng cô ấy lại rất thích chơi cùng mẹ, khi chơi đùa thì lại rất chán ghét cha.
Khi cô ấy còn rất nhỏ, biết rằng sau này sẽ phải tìm bạn trai, cô ấy đã rất chắc chắn về đối tượng mình muốn tìm, dù thế nào cũng không thể giống cha, nếu không thì hai người sống cùng nhau chắc chắn sẽ rất nhàm chán.
Phương Tầm Diệc nghe thấy cách gọi mommy, cũng có chút khó nói ra, hơn nữa còn hơi đỏ mặt: “Vậy anh theo gọi theo em, em gọi thế nào, anh gọi thế ấy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play