"Đúng là cậy có tiền mà… Bao giờ mình mới giàu như họ chứ?”
"Ơi, trong nhà có ai không thế? Hẳn là có chứ nhỉ? Ra mở cửa nào, tôi đến để hủy hôn đây!" – Tiếng hô của Thời Quang vang ầm trời, khiến cả căn biệt thự đều nhốn nháo.
Bên trong, vệ sĩ nhìn qua camera giám sát ngoài cổng, nghĩ ngợi giây lát rồi bốc điện thoại:
“A-lô, trung tâm cấp cứu phải không? Tôi ở biệt thự số 9, khu Động Thiên Phúc Địa. Có một kẻ tâm thần đang đứng trước cổng nhà tôi, các anh cho xe đến đón gấp nhé. Tình trạng này có vẻ rất nặng. À, mang thêm vài người nữa, lỡ cô ta manh động…”
Thời điểm này, nhà họ Độ đang mở tiệc chiêu đãi một gia đình năm người.
Ông cụ Độ Thời Hiền – cũng chính là Độ lão gia – mời bạn cũ Hà Quốc Chương cùng cả nhà đến chơi. Trong số khách khứa có một vị tiểu thư, chính là vị hôn thê mà ông ta đã định sẵn cho cháu trai lớn Độ Thiên Dương. Lúc cả nhóm đang hào hứng bàn bạc về lễ đính hôn, thậm chí ngày lành tháng tốt đã chọn xong, thì…
“...Tôi đến để huỷ hôn đây!”
Tiếng hô từ cổng vọng vào chát chúa như "ma âm", khiến mọi người trong phòng muốn lơ đi cũng chẳng nổi. Ai nấy đều biến sắc, hoang mang nhìn nhau.
Ông cụ Độ cau mày quát:
“Ai ngoài kia quậy phá thế hả? Còn không mau ra xem sao!”
"Vâng, thưa lão gia, tôi đi ngay." Quản gia vội vàng lui ra, ánh mắt quét nhanh sang ba cậu chủ nhà họ Độ. Ông cụ có hai người con trai, ba cháu trai, cùng một cháu gái. Ba cậu cháu vẫn chưa ai kết hôn, sẽ không phải là bồ nhí hay tình nhân lén lút của cậu nào đến quậy chứ?
Ngoài cổng, giọng của Thời Quang lại vang lên lần nữa, nghe đặc sệt kiểu Đông Bắc:
“Độ Thiên Dương phải không? Đây là nhà của Độ Thiên Dương đúng không? Tôi đến huỷ hôn đây, mau mở cửa đi. Tôi biết anh có ở trong đó mà!”
Quản gia chưa kịp bước ra cổng, chân đã khựng lại, rồi “vút” một cái chạy còn nhanh hơn trước.
Ông cụ Độ trừng mắt nhìn Độ Thiên Dương, quát nặng nề:
"Thiên Dương, có phải lại gây chuyện gì bên ngoài hả?”
Mặt Độ Thiên Dương cau có, vốn chẳng thích vị hôn thê Hà Mộng Như mà ông cụ độ chọn nên lòng đã đầy bực dọc. Bị ông cụ nạt thêm, anh ta liền đáp trả:
"Con thì làm gì chứ? Con có gây nên tội gì đâu. Ông đừng có đổ oan cho con!”
Bên ngoài cổng, Thời Quang tiếp tục réo, giọng rành rọt:
“Độ Thiên Dương, ra mở cửa mau! Tôi đến để huỷ hôn. Nói sao thì hôm nay cũng phải huỷ cho bằng được! Anh không ra thì đừng trách tôi dùng nắm đấm đập cửa đấy!”
Độ Thiên Dương nghe cái giọng “miền Đông Bắc” muốn xỉu kia, khoé môi giật mạnh. Ai lại điên khùng tự xưng là vị hôn thê của anh ta kiểu này chứ? Hoang đường hết sức!
Bảo vệ trong nhà đã chịu hết nổi, sấn sổ chạy ra:
“Này cô kia, cô bị thần kinh à? Im ngay! Cô mà còn la hét, tôi đánh cô thật đấy!”
Ừm… bộ dạng cô có chút chói mắt, quần áo thì đỏ xanh lòe loẹt, cứ nhìn một lần là không muốn nhìn lần thứ hai!
Vừa lúc đó, quản gia cũng hớt hải chạy đến, vừa chạy vừa rối rít:
“Còn đứng đấy làm gì? Bịt miệng cô ta đi! Hôm nay là ngày trọng đại của cậu chủ, mấy người muốn mất việc hết hay sao?”
Thế là mấy tên bảo vệ còn lại cũng ùa ra xem náo nhiệt. Thấy nhốn nháo, cả đám năm sáu người cùng xông về phía Thời Quang định tóm cô lại.
Thời Quang tròn mắt ngao ngán, giơ đôi tay nhỏ lên run rẩy, miệng kêu:
“Này, mấy người đừng tới đây! Đừng tới đây!”
Má ơi, chỉ muốn huỷ hôn thôi mà, sao khó thế hả?