Thời Quang cũng thấy được sự lợi hại của đạo diễn.
Vu Văn đột nhiên có chút cảm động: “Đạo diễn Dương là một đạo diễn tốt, ông ấy rất tôn trọng kịch bản.”
Vì vậy, anh ta đặc biệt muốn hợp tác với một đạo diễn như đạo diễn Dương, anh ta cảm thấy tác phẩm quay ra theo cách này mới là tác phẩm của anh ta, chứ không phải loại hàng nhái bị sửa đổi đến mức méo mó nhưng lại phải dựa vào lượng người xem của nguyên tác.
“Ừm, rất tốt.”
Vu Văn cười cười, nghĩ đến chuyện mình muốn nói: “Đại sư cũng rất tốt, ngôi chùa mà tôi cầu nguyện đã bị niêm phong, rất nhiều người bị bắt đi, hình như còn cứu được rất nhiều người nữa, đây đều là công lao của đại sư.”
"Ừm, đây đúng là công lao của tôi, anh cũng nên rút kinh nghiệm, làm gì có nhiều chuyện tốt như vậy, nếu chỉ cần cầu nguyện là thành công thì chẳng phải những người nỗ lực đều trở thành trò cười sao?" Thời Quang không hề kiêu ngạo, đây đều là thao tác bình thường của cô.
Vu Văn cười khổ: "Tôi biết rồi, sau này tôi không dám tùy tiện ước nguyện nữa." Đây đâu phải là ăn một miếng khôn ra, đây là dùng mạng nhỏ đổi lấy bài học.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play