Thiên Âm: “Kho báu được giấu ở một vị trí rất bí mật, ai tìm thấy trước thì kho báu thuộc về người đó.”
Thời Quang cạn lời, lúc này mới nhớ ra, bọn họ đã đến nơi rồi nhưng vẫn chưa tìm thấy kho báu, đều tại Thiên Âm xen vào, khiến bọn họ như thể đã tìm thấy kho báu rồi vậy.
Tống Thanh Dã cũng khá cạn lời, Thiên Âm này rảnh rỗi sinh nông nổi, có bệnh hay sao.
"Không cần tìm, tôi biết ở đâu." Thời Quang vốn đã "Nhìn" thấy, căn bản không cần tìm, cô đi vài bước đến trước một bức bích họa treo đuốc, dời bức bích họa ra, liền lộ ra chiếc rương vàng sau bức bích họa.
Rất đúng lúc, toàn bộ mê cung vang lên bản nhạc chúc mừng: “Chúc mừng khách mời Thời Quang đã giành được kho báu vàng.”
Thời Quang tò mò mở rương ra, bên trong có một thỏi vàng to bằng ngón tay cái, mắt cô sáng lên: “Vàng ư? Thực sự là vàng sao?”
Thiên Âm: “Đạo diễn nói, đảm bảo thật, nếu là giả thì đền gấp mười.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play