Cũng chẳng trách tại sao lúc nào cũng có người gọi điện thoại giúp Thời Quang gọi xe, với cái vẻ vừa tự nói vừa cười ngốc nghếch như thế này, lại thêm bộ quần áo kia, quả thực chẳng khác gì người bị bệnh tâm thần.
"Ông chủ, cho tôi hai tô mì bò, thêm hai cân thịt bò và một chai coca lớn." Thời Quang đi bộ nửa tiếng, cuối cùng cũng tìm được một quán cơm nhỏ, trong quán cơm có khá nhiều người, trông có vẻ rất ngon.
"Được rồi, cô đợi một chút, sẽ lên ngay." Ông chủ không ngẩng đầu lên trả lời, sau khi gọi món mới ngẩng đầu nhìn người, rồi ngây người ra: “Cô...”
Chữ "Bị bệnh" còn chưa kịp nói ra thì thấy Thời Quang thành thạo trợn mắt, giành nói trước: “Bao nhiêu tiền, tôi trả tiền, ông đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, tính tình tôi không tốt, lúc tức giận thì thích đánh người.”
Ông chủ nuốt nước bọt, vội vàng cười nói: “Không có không có, tôi không nói gì cả, cô ngồi đó đợi một lát, mì sẽ lên ngay.”
“Hừ~”
Quả nhiên mì lên rất nhanh, những người đến trước Thời Quang đều chưa được ăn nhanh như cô, Thời Quang cũng không để ý đến những điều đó, cúi đầu ăn ngấu nghiến.
Sốt Dứa là một streamer ẩm thực, mập mạp, tròn trịa, cười lên còn có hai lúm đồng tiền, là kiểu người nhìn vào đã thấy rất có cảm giác thèm ăn.
Hôm nay anh ta chọn quán mì bò này, nghe nói là một quán lâu năm đã mở hơn bốn mươi năm, hương vị ngon, giá cả rẻ lại còn nhiều, là do fan hâm mộ giới thiệu cho anh ta.
Khi anh ta đến cửa hàng thì sớm hơn Thời Quang năm phút, vừa chờ đồ ăn vừa trò chuyện với người hâm mộ, Thời Quang gọi xong đồ ăn thì ngồi ngay sau anh ta, vừa vặn là hướng mà ống kính có thể quay được.
[Sốt Dứa ơi, anh mau nhìn đi, sau lưng anh có một người... ừm, khó mà diễn tả được!]
[Sốt Dứa, anh đừng quay đầu lại, em nghi là anh gặp phải người bị bệnh tâm thần rồi!]
[Sốt Dứa, chúng ta đổi quán ăn khác đi, cô gái kia có vẻ không bình thường lắm, có phải bị vấn đề về não không nhỉ?]
Đúng là tò mò hại chết mèo, sau khi Sốt Dứa nhìn thấy những bình luận này, theo phản xạ quay đầu lại nhìn một cái, rồi lại nhanh chóng quay lại, ngốc nghếch che mắt mình lại!
Cầu xin một đôi mắt chưa từng nhìn thấy đầu gà trống, đau quá!
[Hahaha, Sốt Dứa ngốc quá, em biết là anh không nhịn được, chắc chắn sẽ quay đầu lại mà.]
[Cô gái kia thực sự bị bệnh sao? Em tưởng cái mũ của cô ấy đã đủ kỳ quặc rồi, không ngờ cái đầu dưới cái mũ mới thực sự kỳ quặc.]
Sốt Dứa sau khi bình tĩnh lại thì thấy trên màn hình toàn là những lời bàn tán về việc người ta bị bệnh, anh ta mím môi, nhỏ giọng nói: “Ôi, mọi người đừng nói thế, có thể không phải vậy, nếu không thì sao cô ấy có thể ra ngoài một mình được chứ?”
[Sao lại không phải chứ, anh thấy người bình thường nào lại ăn mặc như thế không? Con trai ba tuổi của em còn biết nói là xấu cơ!]
[Đúng vậy, còn cái đầu kia nữa, người bình thường ai lại đội đầu gà trống ra ngoài chứ, trừ khi bị vấn đề về thần kinh!]
Sốt Dứa thực ra cũng thấy cô gái có vấn đề về đầu óc nhưng người ta có vấn đề hay không cũng không đến lượt anh ta nói, cảm thấy hơi bất lịch sự nên tiếp tục khuyên người hâm mộ của mình: “Được rồi, được rồi, đừng nói về người ta nữa, chúng ta tiếp tục nói chuyện của mình đi, tôi chuyển ống kính sang bên này nhé.”
Anh chàng dễ thương, khi nói chuyện cũng dễ thương, hơn nữa tính tình rất tốt, tam quan cũng rất chính trực.