Bùi Vân còn chưa kịp rời đi, nam nhân đã áp sát lưng nàng, “Việc Thập Lục thúc chữa chân, sao ngươi không nhắc với ta?”
Giọng Thái tử trầm thấp, không giống như đang chất vấn, mà như đang mất mát, Bùi Vân nghe vậy liền nói: “Thần thiếp chỉ thử xem thôi, hơn nữa thần thiếp cũng không biết y thuật của vị đại phu này ra sao, có chắc chắn chữa khỏi chân cho Ung Vương điện hạ hay không. Vốn định đợi Ung Vương điện hạ đồng ý, rồi mới nói với điện hạ, nếu không sợ làm điện hạ thất vọng.”
Nàng nói thật, nàng đã nghĩ hắn sẽ không tham gia yến hội hôm nay, nên không nói cho hắn, đợi mọi việc xong xuôi rồi nói cũng không muộn.
Lý Trường Diệp khẽ “Ừm” một tiếng, đương nhiên nghe ra nàng không nói dối, nhưng trong lòng lại cảm thấy thiếu thiếu gì đó, như thể có một tảng đá lớn đè nặng.
Chẳng bao lâu, tấm bình phong trong chính sảnh được đẩy ra, Tôn đại phu từ bên trong bước ra, bẩm: “Chân Vương gia đã chậm trễ quá nhiều năm, quả thực có chút khó giải quyết, nhưng chỉ cần phối hợp với thảo dân, muốn khỏi hẳn không phải là vấn đề.”
“Tôn đại phu cần dược liệu gì quý giá, cứ việc nói, có thể tìm được ta đều sẽ phái người đi tìm.” Lý Trường Diệp nói.
Tôn đại phu lắc đầu, “Không phải là dược liệu quý giá, mà là ý chí của Vương gia. Rốt cuộc, phương pháp của thảo dân tương đương với việc chặt đứt chân Vương gia rồi nối lại, loại thống khổ đó không phải người thường có thể chịu đựng được, thảo dân làm nghề y mấy chục năm, đã gặp không ít người không chịu nổi thống khổ mà từ bỏ…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play