Chu đại phu đem Bùi Vân dẫn vào hậu viện y quán, trịnh trọng nói lời cảm tạ: “Nếu không có phu nhân, tại hạ làm sao có được ngày hôm nay, ân tình của phu nhân tại hạ suốt đời khó quên.”
“Ta có công lao gì đâu.” Bùi Vân cười cười, “Nghiên cứu chế tạo ra phương thuốc là Chu đại phu ngươi, cứu Việt Châu bá tánh cũng là ngươi, đây là Chu đại phu nên được, mà nay y quán khởi tử hồi sinh, Chu đại phu sau này có tính toán gì không?”
“Phu nhân.” Chu đại phu trầm mặc nói, “Nếu phu nhân không đến, tại hạ cũng muốn nhờ Giang phu nhân chuyển lời cho ngài, tại hạ ở Việt Châu khi ngẫu nhiên quen biết một vị đại phu, vị đại phu kia họ Tôn, cực giỏi về lý thương, cây tục đoạn chi chứng, từ trước vân du tứ hải, lúc này theo tại hạ trở về kinh, có ý định ở lại Nhân Tế đường ngồi khám. Việc này tại hạ không tiện tự mình quyết định, liền muốn hỏi ý ngài……”
“Việc này đều là chuyện nhỏ, Chu đại phu tự mình quyết định là được.”
Bùi Vân nhấp một ngụm trà, đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu hỏi: “Cho dù là bị thương chân mười mấy năm, vị Tôn đại phu kia cũng có thể chữa khỏi sao?”
“Cái này…… Có lẽ phải xem tình trạng cụ thể.” Chu đại phu cũng không dám kết luận, “Nhưng khi ở Việt Châu, tại hạ từng tận mắt chứng kiến Tôn đại phu dùng thuật lý thương độc môn của hắn, chữa trị cho một nam tử hai chân tàn tật, nằm liệt giường nhiều năm. Đến khi chúng ta rời Việt Châu, người nọ đã có thể chống nạng đi lại.”
Đôi mắt hạnh của Bùi Vân sáng lên, lộ vẻ vui mừng ngoài ý muốn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play