Ô Lan công chúa cả đời không nơi nương tựa, mẫu thân mất sớm, phụ thân không thương, lại gả xa đến đây, nghĩ đến nàng không phải chấp nhất với việc cùng Ung Vương viên phòng, mà là cảm thấy chỉ có được phu thê chi lễ, mới là phu thê chân chính, mới có thể vĩnh viễn không xa rời nhau.
Bùi Vân vô tình nhìn sang, thấy Thái tử dừng lại, cách đó không xa, Ung Vương cũng đứng đó. Không biết họ đã đứng nhìn bao lâu, Ung Vương chăm chú nhìn Ô Lan công chúa, vẻ mặt khó đoán.
Hắn quay đầu nói gì đó với Thái tử, Thái tử gật đầu, buông tay ra, mặc cho Ung Vương tự mình đẩy ghế đến gần Ô Lan công chúa.
Ung Vương định đưa tay chạm vào đầu Ô Lan công chúa, nhưng ngón tay lại hơi co lại, thay vào đó, dừng lại trên vai nàng.
"Ngươi say rồi, chúng ta về nhà."
Ô Lan công chúa nghiêng người, trên mặt có vệt nước, "Ta không về, đó là nhà ngươi, không phải nhà của ta."
Ung Vương trầm mặc một lát, không đáp lại, mà nhìn về phía tỳ nữ bên cạnh nàng, nói: "Đỡ chủ tử của ngươi về."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play