Vụ án này sợ rằng còn phức tạp hơn vụ mất tích đơn giản như vậy.
Sáng sớm hôm sau, trời chưa sáng, Lý Trường Diệp cùng Đỗ Hành Chu đến Đại Lý Tự, hai người liền chạy đến Chương Cổ huyện.
Trương Thành ở trước cửa phủ nha đưa tiễn, cánh tay bị thương của hắn đã khỏi hẳn. Hôm qua vốn muốn đi theo Thái tử, lại bị Thái tử lạnh giọng nói một câu “Việt Châu phủ lớn như vậy, Trương đại nhân cứ mặc kệ”, khiến hắn sợ đến mức không dám hé răng.
Hắn cúi đầu khom lưng nhìn Thái tử xoay người lên ngựa, nhưng khi nhìn thấy Đỗ Hành Chu, tươi cười của hắn liền thực sự có chút gượng gạo.
Vị huyện úy Chương Cổ huyện này hắn sao có thể không biết, từ ba năm trước tới đây, cứ bẩm báo rồi lại cáo trạng, khiến hắn không có một ngày nào được yên ổn. Thật đúng là một Bảng Nhãn tốt, lại bị biếm đến nơi này làm một huyện úy nhỏ bé, thật đáng đời.
Nhưng không ngờ, cái tên phiền phức này lại vô tình tìm được manh mối của những người mất tích.
Trương Thành không thích nhất là ngồi chờ chết, làm sao có thể để Đỗ Hành Chu chiếm hết công lao, hưởng hết mọi thứ tốt đẹp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT