Lý Khiêm nhỏ hơn Cẩn Nhi năm tháng, nhưng vì sinh cùng năm, hai đứa 4 tuổi đã cùng nhau vào học vỡ lòng.

Hắn tuy nhỏ hơn Lý Cẩn, nhưng dù học đi hay tập nói đều sớm hơn Lý Cẩn.

Bùi Vân nhìn Lý Cẩn bây giờ sợ hãi nàng, không khỏi nhớ đến hai năm trước, khi hắn cũng từng dính lấy nàng, một bước cũng không muốn rời.

Lúc đó Bùi Vân cũng thật sự nuông chiều đứa con đầu lòng này, cho đến một lần yến tiệc trong cung, có một phu nhân, bỗng nhiên cười đem hai hoàng tôn cùng tuổi đặt cạnh nhau so sánh, đại khái nói nàng quá cưng chiều, khiến Cẩn Nhi gần hai tuổi vẫn đi loạng choạng, lại có vẻ ỷ lại mẫu thân, luôn muốn người ôm, không giống Lý Khiêm đi vững vàng, còn biết tìm hài đồng khác chơi đùa.

Vị phu nhân kia trên danh nghĩa cũng coi là trưởng bối, lại ỷ vào tuổi tác lớn nói chuyện không khách khí, thêm vào đó nhà nàng là đại tộc trong kinh, xem thường Bùi gia của nàng, liền dùng giọng điệu dạy dỗ nói bóng gió "Mẹ hiền chiều hư con".

Bùi Vân bị mất mặt trước mọi người, vốn đã khó chịu, vừa ngẩng đầu, liền thấy bà mẫu tiên hoàng hậu ngồi ngay ngắn nhìn nàng, mày nhíu lại, không nói một lời.

Trong lòng nàng có chút chột dạ, vừa quẫn bách lại sợ hãi, khi đó nàng vốn vì bị người khác xem thường mà luôn e dè, sợ lộ ra điều gì, bị chê cười, thậm chí liên lụy đến thanh danh Bùi gia, cho nên sau khi yến tiệc tan, trên đường về, nàng mặc kệ Cẩn Nhi khóc lóc, bắt hắn tự đi, cũng không cho người khác ôm hắn, thề phải sửa tật dính người của hắn.

Nàng cũng là lần đầu làm mẹ, không biết phải dạy con thế nào, kỳ thật trong lòng cũng sợ câu "Ái mẫu lầm tử", liền cũng học cách lạnh mặt, nghiêm khắc với Cẩn Nhi, từ lễ nghi sinh hoạt hàng ngày đến việc học, chỗ nào cũng khắc nghiệt, không để hắn thua kém người khác, đặc biệt là không thua nhị hoàng tôn Lý Khiêm.

Nàng không muốn con mình vì nàng mà chịu thiệt thòi, hy vọng hắn xuất sắc, được khen ngợi, trong đó có lẽ cũng có vài phần không cam lòng của nàng, cũng muốn chứng minh bản thân, ngẩng cao đầu, không để ai xem thường.

Chỉ là sau này, tâm tư ấy theo thời gian càng thêm phình to, vặn vẹo, sự khắc nghiệt của nàng với Cẩn Nhi cũng dần thay đổi.

Bùi Vân nén nỗi chua xót trong lòng, cười nói: "Cẩn Nhi của chúng ta từ trước đến nay thông minh, việc học tất nhiên sẽ không kém, nhưng mẫu phi không muốn hỏi những điều đó, chỉ nghĩ ngươi còn nhỏ, bây giờ đúng là lúc thích ngủ, ban đầu yêu cầu ngươi dậy sớm một nén nhang ôn tập, có vẻ hơi quá, liền muốn tự mình nói với ngươi, sau này mỗi ngày ngươi có thể ngủ thêm một nén nhang."

Rốt cuộc là hài tử, tâm tư nào giấu được, Lý Cẩn lập tức vui mừng hiện rõ trên mặt, nhưng ngay sau đó lại thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc lắc đầu, nói chắc nịch: "Mẫu phi trước kia quyết định rất tốt, gọi là 'tóc đen không biết chăm học sớm, bạc đầu mới hối đọc sách muộn', nhi tử cũng không thấy mệt, là nhi tử tự mình muốn dậy sớm."

Bùi Vân nhìn hắn với vành mắt đen thui, rõ ràng uể oải, lại còn muốn ứng phó lời nói của nàng, chỉ muốn tát vào mặt mình một cái. Nàng thật sự là tạo nghiệt, mới khiến Cẩn Nhi căn bản không tin nàng, mẫu thân thật lòng quan tâm, mà lại nghĩ rằng nàng đang thử hắn.

Nàng biết Cẩn Nhi của nàng e rằng trong nhất thời rất khó tin nàng, nghĩ nghĩ, chỉ đành nói: "Mẫu phi sở dĩ để ngươi ngủ nhiều một chút, là vì nghe nói ở tuổi ngươi, nếu ngủ không đủ, e rằng không có lợi cho thân thể, sợ đến lúc đó mệt ra bệnh, mất nhiều hơn được; hơn nữa, ban đêm ngủ ngon, ban ngày mới có thể có nhiều tinh lực, cũng có thể chuyên tâm nghe tiên sinh giảng bài."

Lý Cẩn nhất thời bừng tỉnh. Quả nhiên, mẫu phi của hắn thay đổi chủ ý, chỉ vì việc học của hắn mà thôi.

"Mẫu phi nói phải." Trong lòng hắn tuy có chút mất mát, nhưng vẫn cung kính nghe theo, "Nhi tử tuân mệnh."

Bùi Vân mỉm cười chớp mắt, "Thời gian không còn sớm, mau đi thư phòng đi."

Lý Cẩn vâng lời, trước khi đi lại vụng trộm ngước mắt nhìn thoáng qua, chỉ cảm thấy mẫu phi hôm nay đặc biệt ôn hòa. Ra khỏi Lâm Lang Điện, bước chân hắn nhẹ nhàng hơn, trong lòng còn nghĩ, nếu mẫu phi của hắn mỗi ngày đều ôn nhu như hôm nay thì tốt.

Lúc này, ngồi trong điện Bùi Vân nhìn xa bóng dáng nhi tử dần biến mất, ý cười lại nhạt đi.

Xem ra, nàng đã nghĩ quá đơn giản.

Rốt cuộc đã trải qua nhiều năm, khe hở giữa hai mẹ con họ đã sâu, không thể một sớm một chiều mà chữa lành.

Nàng thở dài một hơi.

Thôi, tương lai còn dài, ít nhất mọi thứ vẫn còn kịp.

Bởi vì bị thương thân thể trong khi sinh, lại thêm mùa đông khắc nghiệt, Bùi Vân vẫn chưa thể ra khỏi cửa, chỉ có thể ở trong Lâm Lang Điện, mỗi ngày chơi với Đậu Đậu Kham Nhi, lại thường xuyên gọi Lý Cẩn đến nói chuyện.

Ngao ngao, cuối cùng cũng chịu đựng xong thời gian ở cữ.

Tiệc đầy tháng của Kham Nhi giống như kiếp trước, vẫn chưa được tổ chức, bởi vì phía bắc tuyết hại nghiêm trọng, dân chúng lầm than, cho nên hoàng đế cha chồng của nàng cũng ra lệnh trong cung nhịn ăn nhịn mặc, không được phô trương, Bùi Vân liền tự mình xin miễn lễ đầy tháng này.

Giống như ý tưởng kiếp trước, gần đây, thân thể nàng vẫn chưa khỏe hẳn, quả thật không thể làm việc nặng, hơn nữa tình hình hiện tại, e rằng không thể làm mạnh tay, đơn giản nàng chủ động nhắc đến việc này, nhân tiện bác bỏ tình cảm của hoàng đế cha chồng đối với Đông Cung.

Quan trọng nhất là, nàng biết được, lần này tuy không có lễ đầy tháng, nhưng hoàng đế cha chồng của nàng sẽ hứa hẹn, sẽ bù đắp cho Kham Nhi vào trăm ngày.

Nếu như vậy, cũng không coi là làm khổ Kham Nhi.

Mà mọi thứ, lại phát triển giống như kiếp trước.

Lễ đầy tháng tuy không có, nhưng trong cung ngoài cung các gia đưa lễ vật đến không ngớt.

Trong đó, cũng có Bùi gia.

Kiếp trước Bùi Vân vẫn chưa xem, nhưng đời này nàng cố ý mở ra xem, Bùi gia đưa đến có hai phần, một phần là một chiếc khóa trường mệnh và một đôi vòng tay vàng nhỏ khắc hình như ý vân, mà phần còn lại, là một bộ quần áo trẻ em, mũ đầu hổ, hổ vây miệng, yếm mặt hổ cùng các thứ khác.

Nàng cẩn thận nâng chiếc mũ đầu hổ lên, vuốt ve đường may tinh xảo, trong cổ họng không khỏi có chút nghẹn ngào.

Thư Nghiên và Thư Mặc thấy Nàng đỏ vành mắt, liền biết tâm tư của Nàng, hai người liếc mắt nhìn nhau. Ngay sau đó, Thư Mặc cười nói: "Nhìn này mũ đầu hổ làm cũng thật tinh xảo, cũng không biết phu nhân đây là thỉnh nhà ai tú nương, tay nghề thế nhưng lại xuất chúng như vậy, mặt trên lão hổ thêu đến thực sự nghịch ngợm đáng yêu được ngay."

Bùi Vân hiểu được nàng là biết rõ mà cố hỏi.

Còn có thể là ai, như vậy tốt kim chỉ, định là mẫu thân Chu thị của Nàng.

Người khác không biết, Thư Mặc và Thư Nghiên lại hiểu được, Nàng sở dĩ buồn bực, đều không phải là chỉ bởi vì sinh sản không thuận, càng là nhân hoài thai tháng tư về nhà thăm mẫu thân khi cùng trong nhà sinh khập khiễng, kiếp trước Nàng giận dỗi dưới, thậm chí đã hơn 1 năm cũng không hồi quá Bùi gia.

Nhiên trọng tới một hồi, Nàng mà nay nhất tưởng đó là về nhà đi, trông thấy mẫu thân cùng muội muội của Nàng.

Thư Nghiên và Thư Mặc thấy Nàng gia nương nương cũng không giận, liền biết có hy vọng, vốn định nhân cơ hội hòa hoãn nương nương cùng phu nhân quan hệ, còn chưa mở miệng, lại nghe Bùi Vân ngược lại hỏi: "Quý phi nương nương lễ khá vậy đưa tới?"

Hai người sửng sốt một chút, vẫn là Thư Nghiên trước nói: "Đưa tới, hôm nay sáng sớm Quý phi nương nương cố ý khiển Phương công công tới đưa, nhân tới phá lệ sớm, nghe nói nương nương ngài còn ở ngủ, Phương công công liền chưa tiến vào cùng ngài thỉnh an, cần phải lấy tới cùng ngài nhìn một cái?"

"Không cần." Bùi Vân đứng dậy nói, "Thay ta thay quần áo đi, Quý phi nương nương đưa tới hậu lễ, ta tất nhiên là đến cảm tạ một phen mới được."

"Đúng vậy." Thư Nghiên và Thư Mặc vẫn chưa hỏi nhiều, chỉ cung kính mà theo tiếng.

Bốn năm trước, trước Hiếu Nhân Hoàng hậu hoăng, bệ hạ vẫn chưa lại phong sau, mà nay trung cung chi vị bỏ không, Cao quý phi thay xử lý hậu cung sự vụ, hình cùng phó sau, nhà Nàng nương nương xưa nay lễ nghĩa chu toàn, trước mắt ra ở cữ, theo lý đích xác nên đi thỉnh an.

Bùi Vân thay đổi thân tước lam trang hoa cân vạt áo khoác, nguyệt bạch ám văn váy dài, ngoại khoác một áo lông chồn áo khoác, trước khi đi Thư Mặc lại hướng Nàng trong tay tắc cái lò sưởi tay, lúc này mới đỡ Nàng lên kiệu nhỏ, đi trước Cao quý phi Vĩnh An cung.

Lâm đến Vĩnh An cung điện trước cửa, Thư Mặc giơ tay kỳ lạc đình kiệu, đồng môn khẩu cung nhân tố cáo một tiếng, mới vừa rồi đỡ ra Bùi Vân, ở hai cái cung tì dẫn dắt hạ xuyên qua sân, dọc theo hành lang vũ một đường hướng chính điện mà đi.

Còn chưa đi vào, Bùi Vân liền nghe doanh doanh đàm tiếu thanh tự sương truyền đến.

Nàng bước chân hơi trệ, thông qua âm sắc ẩn ẩn biện ra những người này tới, cảm khái hôm nay này Vĩnh An cung nhưng thật ra náo nhiệt.

Cung tì đánh lên nỉ mành, Bùi Vân ngước mắt đảo qua, quả thực như Nàng sở liệu.

Chỉ thấy Cao quý phi ngồi trên thượng đầu, này hạ hai sườn cùng sở hữu ba người, đều là Nàng nhận biết.

Bùi Vân tiến lên thi lễ bái, cũng có người đứng dậy cùng Nàng chào hỏi, Cao quý phi vội làm Nàng ngồi xuống, hỏi Nàng thân mình tới, "Thái tử phi mới sinh bãi tiểu hoàng tôn khi, bổn cung đi Đông Cung nhìn quá một hồi, khi đó ngươi hậu sản băng lậu, mới khó khăn lắm hoãn lại đây, sắc mặt trắng bệch chính là dọa người, mà nay nhưng dưỡng tốt rồi?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play