Trương gia và Mã gia cũng không khác Hứa gia là bao. Đều là dân thường, ngày ba bữa cơm, sinh hoạt tằn tiện. Trương gia thì náo nhiệt hơn chút, hai vợ chồng có ba cô con gái. Đại Nương tính cách mạnh mẽ, năm nay mười ba tuổi, thường ngày giặt giũ, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, còn trông nom hai muội muội nhỏ tuổi — đảm đương không ít việc.
Tam Nương đôi khi không sợ mẹ, chỉ sợ đại tỷ. Nhị Nương thì tính tình dịu dàng trầm lặng, ít nói. Có lúc Chu thị còn hay bảo: nhà này đứa thứ hai cứ như cái hũ nút, ngồi cả buổi cũng chẳng buồn hé miệng, đến độ phải nhường chỗ cho Tam Nương chơi, cũng không phản ứng. Sau này Chu thị cũng mặc kệ.
“Nương, đây là gì vậy ạ?” Đại Nương đang phụ giúp trong bếp chuẩn bị cơm chiều, lên tiếng hỏi.
Chu thị tay bưng một chén “kho xuống nước” do Cố tú tài đưa tới, đáp: “Là món xuống nước, do Lê gia ở ngõ nhỏ đưa qua.”
“Có phải là cái người cả ngày mặc áo choàng kia không? Cha con cũng mặc áo choàng được không? Nhìn cũng đẹp ghê.” Ở hẻm Thạch Lựu, đàn ông đều mặc áo thụ nâu, chỉ có mình Cố Triệu là mặc áo choàng, đúng là khiến người khác chú ý.
Chu thị bảo: “Đó là quần áo của người trong Thanh Bình thư viện. Ở đó đều là tú tài, không giống chúng ta. Người ta không phải buôn bán làm lụng, chỉ cần ngồi đọc sách là được. Cha ngươi mà mặc áo choàng, còn làm dấm kiểu gì?”
Chu thị đặt bát lên bàn, nghĩ tới điều gì, nói tiếp: “Nếu nhà có con trai, tích góp vài năm, cũng có thể đưa nó đi tư thục học chữ, không chừng...”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play