Lê Quang Tông năm nay nói là mười bốn tuổi, thực ra còn chưa đến sinh nhật mười bốn, tính ra theo tuổi hiện đại thì chỉ mới lớp chín, học sinh cấp hai mà thôi. Nhưng giống như bao nam nhân trong nhà họ Lê, gien tốt, ai nấy đều cao lớn: Lê Đại, Lê Nhị, Lê Tam đều cao tầm 1m83 đến 1m85. Chu Chu tuy không cao bằng, nhưng cũng không thấp.
Vậy mà Quang Tông – dù chưa tới tuổi mười bốn – đã cao bằng Chu Chu, ước chừng 1m78-1m80. Dáng thì lớn, nhưng chung quy vẫn chỉ là đứa nhỏ chưa trưởng thành. Từ phủ huyện giữa mùa đông tuyết rơi dày đặc, nó vậy mà trốn một mình cuốc bộ cả đêm trở về. Theo lời Quang Tông kể, cậu ta lén mở cửa sau lúc trời chưa sáng, lẻn ra ngoài theo sau xe chở phân đêm, trốn về thôn.
Bởi vì… tiểu thúc dọa: “Nếu còn không nghe lời, tao lấy gậy lớn ra mà trị.”
Lê Quang Tông sợ hãi, làm động tác tay chân mô tả lại với mẹ: “Cây gậy đó, con đã thấy rồi… to thế này, dày như vầy! Tiểu thúc còn nói muốn đánh thật!”
“Thằng đoạn tử tuyệt tôn Lê Chính Nhân kia! Lê Nhị, ông nhìn thử xem đi, đó là em trai ruột của ông đấy à? Ta khinh!” – Lưu Hoa Hương tức giận đến mức mắng loạn cả lên, vừa đau lòng vừa giận dữ.
“May mà Quang Tông nhanh trí chạy về, không thì cái mạng nhỏ cũng đã vùi ở cái ổ sói đó rồi!”
Lưu Hoa Hương mắng thì mắng, nhưng lòng dạ như dao cắt. Bà đưa tay sờ lên vết thương trên mặt con trai, vừa chạm tới, Lê Quang Tông đã rên lên: "Đau..." Lưu Hoa Hương tức thì hiểu ra – là vợ chồng Lê Chính Nhân ra tay. Bà nghiến răng ken két, cả người run lên vì giận.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT