Nhà Lê gia mới mua được con la, còn Lê Chu Chu và Hạnh Ca Nhi thì cùng nhau lên trấn. Hai người chỉ mua mấy thứ không nặng nhọc gì như vải vóc, bông, đều dễ mang, gánh trong sọt nhẹ tênh. Tới trấn, họ đi thẳng đến tiệm vải, Hạnh Ca Nhi chọn cho Nguyên Nguyên một tấm vải đỏ tươi, nói: “Cái này được này, nhìn vui mắt.”
“Ngươi nếu không cũng chọn một khúc đỏ luôn?” Hắn gợi ý cho Lê Chu Chu.
Lê Chu Chu lắc đầu. Màu đỏ thì hợp cho trẻ con hoặc tân lang, tân nương mặc ngày cưới, chứ lão nhân gia chắc chẳng thích màu mè thế đâu, nhìn lòe loẹt lắm. Tiểu nhị đứng bên nghe vậy, liền rút ra một khúc vải màu tím: “Các vị xem thử khúc này thế nào?”
“Có thể sờ không?” Lê Chu Chu hỏi.
“Dĩ nhiên.” Tiểu nhị kéo một đầu vải ra, để cho khách chạm tay vào, vừa nói vừa giới thiệu: “Khúc này là hàng mới về, trên phủ huyện bán chạy lắm. Mấy vị lão thái thái đặc biệt thích màu này, không quá già, lại không chói. Nếu là may áo khoác, đảm bảo họ sẽ thích.”
Lê Chu Chu chạm thử, quả nhiên mềm hơn vải đỏ. Vải tím còn có vẻ sang hơn. Hạnh Ca Nhi cũng rờ thử, mắt sáng lên: “Cái này được à nha! Mềm ghê. Nhưng chắc đắt lắm?”
“Nhị vị đúng là có mắt nhìn!” Tiểu nhị cười, tiếp lời: “Vải này đúng là đắt hơn đỏ năm văn một thước. Nếu chỉ may áo khoác ngắn, một trượng là đủ. Còn dư có thể làm đai buộc trán, người già đội đai đỡ gió, đỡ đau đầu, mà nhìn cũng đẹp.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play