Vương Nhị Cẩu được người ta vớt xác lên từ ruộng nước, quanh đó là một đám đàn ông vây thành vòng tròn chặt kín. Bên ngoài lại là mấy thúc thúc, thẩm thẩm lớn tuổi, cùng mấy người nhát gan đứng xa xa xem náo nhiệt, không quên dặn lũ trẻ trong nhà không được lại gần.
Lê Chu Chu cùng tướng công vừa đến nơi, đã nghe mấy vị bá bá quen mặt thì thầm bàn tán:“... Mặt sưng vù cả lên, tím bầm một mảng, chắc bị cá chạch hay ếch dưới ruộng cắn.”
“Thôi đừng nói nữa, dọa chết người ta! Vừa liếc qua đã thấy một luồng khí lạnh toát sống lưng.”
Tháng ba còn rét, lại mấy hôm liền mưa dầm lất phất, đất ruộng ẩm ướt lạnh buốt. Có người rùng mình xoa tay nói: “Hôm qua mới là tiết Thanh Minh, hay là… cái gì đó…”
“Tục ngữ nói rồi, Thanh Minh không được đi đêm, đường đêm là dành cho tổ tiên đi đó!” Người nói dường như sợ hãi, định nhắc tới quỷ nhưng lại lấp liếm thành “tổ tiên”.
Quỷ có thể đi lại trong làng Tây Bình, thì chỉ có thể là người đã khuất trong thôn. Lê Chu Chu tò mò bước tới hỏi Vương Nhị Cẩu chết như thế nào. Mọi người bàn tán xôn xao, nhưng cũng không thấy phiền phức, lại còn nhiệt tình kể lại sự việc cho phu phu hai người nghe như kể một vở kịch.
“Người phát hiện ra đầu tiên là Trương Trụ Tử. Hôm nay ông ấy ra ruộng, từ xa đã thấy có cái gì đó bò lổm ngổm trong nước, đen sì sì một đám. Sợ hỏng mất ruộng nhà mình, ông ta lại gần xem. Đoán xem là gì?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play