Cố Triệu trở về nhà, đi thẳng vào buồng trong. Hắn ngồi trước án thư, cầm quyển sổ đã viết dở, lật lại vài trang, tay cầm bút, ngẫm nghĩ từng ghi chú. Hắn muốn tính toán lại lượng phân bón, làm sao điều chỉnh cho phù hợp để nâng cao sản lượng hiện tại, tránh lãng phí tiền của và công sức.
Phân bón thời hiện đại nhìn thì hoa mỹ, nào là phân kali, đạm, lân… Những thứ này không dễ mà có được trong hoàn cảnh hiện tại. Nếu đơn giản hơn, vẫn có thể dùng phân hóa học kiểu Amoni Nitrat, cách làm không khó: chỉ cần để nước tiểu lên men, sau đó trộn thêm bột thạch cao sinh học, rồi để yên một thời gian cho lên men.
Còn có loại phân ure, cũng là nước tiểu trộn với bột thạch cao mà thành. Hai loại phân này đều là phân chua, rất phù hợp với đất kiềm, đặc biệt thích hợp dùng để bón lúa nước.
Đá cẩm thạch chủ yếu chứa canxi cacbonat, nếu nung nóng mạnh sẽ phân giải thành vôi sống. Vôi sống đem pha với nước sẽ trở thành vôi tôi – tức hydro canxi oxide. Mà thạch cao cũng chính là một dạng vôi đã tôi. Đá cẩm thạch là loại khoáng sản tự nhiên, lý thuyết mà nói thì thời đại này cũng nên có.
“Chu Chu, Vương a thúc dùng gì để làm đậu hũ ấy nhỉ?” Cố Triệu chợt nhớ ra, hình như có người nói dùng thạch cao?
Lê Chu Chu đáp: “Không biết nữa. Tay nghề làm đậu hũ đó là nghề gia truyền của Vương gia, trong thôn không ai hỏi được.”
Thật ra từng có người hỏi qua, bởi vì mỗi mùa đông Vương a thúc bán đậu hũ đều kiếm được một món tiền không nhỏ. Người trong thôn đương nhiên để ý, có người cũng từng âm thầm học lỏm, nhưng hễ hỏi đến là bị mắng xối xả.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play