Đôi chân thon dài vắt chéo, trên gót giày cao chạm với ánh sáng, những viên đá nhỏ đính nơi đó dưới ánh đèn càng thêm lấp lánh. Tiêu Cửu Diệu nghiêng đầu nhìn về phía Vân Chiêu Nguyệt.
Cô đứng đó, tựa như vì tinh tú sáng nhất giữa đêm đen, chẳng những soi rọi cả khoảng không xung quanh mà còn khiến bóng tối cũng phải nép mình. Nụ cười cô ấm áp rạng rỡ, ngay cả gió đêm cũng dường như dịu lại, nhẹ nhàng lướt qua đôi gò má, cuốn vài sợi tóc tơ lất phất bay, lượn vòng trong không trung.
Một khắc ấy, lòng Tiêu Cửu Diệu khẽ run lên, tựa hồ bị thứ gì đó níu chặt, không tự chủ mà tiến lại gần, đến mức có thể ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt trên người cô, cùng một mùi với hắn.
Hắn vươn tay, ngón tay khẽ gạt sợi tóc bị gió làm rối, vén ra sau tai cô, động tác dịu dàng mà cưng chiều, như sợ làm cô đau.
Không xa, từ phía hội trường lờ mờ vọng lại tiếng người khe khẽ cùng vài câu trò chuyện đứt quãng.
“Kiều Tử, rốt cuộc hôm nay mở tiệc là vì chuyện gì thế?”
Vân Chiêu Nguyệt nghe ra ngay, là giọng của Từ Thiến Thiến.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT