Sau khi Tiêu Cửu Diệu trở về ngục, không đợi hắn kịp nghỉ ngơi, đã lại bị lính canh kéo ra ngoài, đánh thêm một trận tàn nhẫn.
Lần này, bọn họ không chút nương tay, sau khi đánh hắn đến mức da tróc thịt bong, mới ném hắn trở lại phòng giam nơi giam giữ người nhà Tiêu gia.
Trong không gian tối tăm, chật hẹp của địa lao, ánh mắt mọi người trong phủ Trấn Quốc công đồng loạt nhìn về phía hắn.
Thấy Tiêu Cửu Diệu toàn thân đầy máu, quần áo rách nát thương tích lại chồng chất lên nhau, mọi người vừa giận vừa thương, nhưng họ đều bất lực không làm gì được.
Dưới thế lực của hoàng đế hiện tại, bọn họ căn bản không có tư cách phản kháng, càng không thể tùy tiện thể hiện sự oán hận của mình.
Tiêu Cửu Diệu là nam đinh duy nhất trong phủ Trấn Quốc công còn sống và vừa đến tuổi lập gia đình.
Tiêu lão phu nhân nhìn thấy cháu trai mình như vậy, trong lòng đau đớn như không nói lên lời, chỉ lặng lẽ quay mặt lau nước mắt.
Bà từng nghĩ rằng, phủ Trấn Quốc công trung thành hộ quốc, đời đời vì nước dốc hết sức lực, đến cuối cùng cũng sẽ được người đời nhớ ơn.
Nhưng giờ đây, con cháu nhà họ Tiêu lại bị nhốt trong ngục tối, chịu cảnh khuất nhục. Đây là kết cục mà một gia tộc trung quân nên phải gánh chịu sao?
Ba huynh trưởng của Tiêu Cửu Diệu, cùng với phụ thân hắn, những năm gần đây đều cầm quân chinh chiến khắp nơi, cuối cùng bọn họ đều tử trận sa trường.
Nếu bọn họ biết rằng người nhà của mình đều bị nhốt trong địa lao, sống không bằng chết, sợ là nơi cửu tuyền cũng không thể an lòng.
Trong ngục, tiếng nức nở nghẹn ngào và lời nguyền rủa không ngừng vang lên từ miệng các nữ quyến phủ Trấn Quốc công.
Tiêu Cửu Diệu nhắm mắt lại, trong lòng lặng lẽ nghĩ: “Nếu có thể rời khỏi nơi này, chỉ cần một lúc thôi cũng tốt”.
Không ngờ vừa hắn vừa ý niệm, cả người hắn liền biến mất ngay tại chỗ.
Tiêu lão phu nhân cùng mọi người trong phòng giam nhất thời hoảng hốt, tận mắt chứng kiến Tiêu Cửu Diệu biến mất không thấy đâu nữa.
Bà mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng trực giác mách bảo rằng chuyện này tuyệt đối không thể truyền ra ngoài.
Đặc biệt là trong tình hình hiện tại, khi Tiêu gia bị nhốt cả nhà, mà các chi nhị phòng, tam phòng đều lộ vẻ bất mãn và bất ổn, nếu để lộ tin Tiêu Cửu Diệu bỗng dưng biến mất, hậu quả thật khó lường.
Tiêu lão phu nhân vội vàng nghiêng người, thì thầm với tỳ nữ thân cận:
“Ngươi đưa người che lại một chút, đừng để người khác phát hiện Cửu Diệu đã biến mất.”
Ngục giam vốn đã tối tăm, chỉ cần che chắn cẩn thận thì không dễ bị phát hiện. Nhưng Cửu Diệu… Rốt cuộc đã đi đâu?
…
Tiêu Cửu Diệu rất nhanh nhận ra, mình đã quay trở lại không gian kia. Trước mặt hắn vẫn là chiếc bàn nhỏ với đống thuốc cùng bông băng mà Vân Chiêu Nguyệt từng dùng để xử lý vết thương cho hắn.
Cô nương kỳ lạ kia dường như vẫn chưa quay lại.
Hắn nhíu mày, toàn thân đau nhức khiến hắn gần như không thể cử động, đành lê từng bước lại chỗ để thuốc, tự mình xử lý sơ vết thương.
Chẳng bao lâu sau, Vân Chiêu Nguyệt đột ngột xuất hiện, vừa nhìn thấy người hắn lại bê bết máu côpliền hoảng hốt:
“Anh lại bị đánh sao?!”
Một người sống trong thời hiện đại, dù đã có chút chuẩn bị tâm lý, nhưng khi tận mắt chứng kiến thương tích đẫm máu trên người hắn, vẫn không khỏi cảm thấy rùng mình.
Nghe thấy giọng nói của cô, Tiêu Cửu Diệu vội vàng kéo lại lớp áo rách che tạm cơ thể, hắn hơi lúng túng quay mặt đi.
Vân Chiêu Nguyệt ngập ngừng:
“Anh có muốn tôi giúp không? Vết thương của anh lại hở ra rồi.”
Toàn thân Tiêu Cửu Diệu đau nhức tê dại, rõ ràng là muốn từ chối, nhưng hắn mở miệng lại không phát ra được lời nào.
Thấy hắn không phản đối, Vân Chiêu Nguyệt coi như hắn đã ngầm đồng ý. Cô cẩn thận vén lớp áo hắn lên, chỉ thấy những vết roi chằng chịt đan xen trên lưng hắn, xanh tím xen lẫn máu đỏ, có vết đã rách thịt, có vết mới chồng lên vết cũ.
Ngay cả những vết thương trước đó đã được băng bó, cũng bị đánh đến rách ra lần nữa.
Vân Chiêu Nguyệt há miệng, nhưng lại chẳng biết nên nói gì. Không khí trong không gian bỗng trở nên nặng nề.
Một lúc sau, Tiêu Cửu Diệu chậm rãi mở lời, giọng trầm thấp nhưng kiên định:
“Tại hạ Tiêu Cửu Diệu xin hỏi quý danh cô nương là gì?”
Vân Chiêu Nguyệt khẽ ngẩn ra, rồi nhẹ giọng đáp:
“Vân Chiêu Nguyệt.”
Cô không nói thêm, chỉ chuyên tâm xử lý vết thương cho hắn. Động tác nhanh nhẹn, dứt khoát, hiển nhiên không phải lần đầu chăm sóc người bệnh.
“Anh bị đánh mỗi ngày như vậy, cơ thể sớm muộn gì cũng không chịu nổi đâu.”
Tiêu Cửu Diệu miễn cưỡng nhếch môi, nở nụ cười rất nhẹ, dường như chẳng hề quan tâm đến nỗi đau thể xác: “Mọi chuyện rồi sẽ có kết quả.”
Hoàng đế thực sự dám làm ra chuyện mà toàn thiên hạ đều không đồng tình, xử tử cả phủ Trấn Quốc công sao? Tiêu Cửu Diệu không tin hắn có gan lớn đến thế.
Trên triều đình vẫn còn không ít trung thần trung quân ái quốc, không ít người đã vì phủ Trấn Quốc công mà lên tiếng.
Chỉ là, vì có một thứ được gọi là “chứng cứ”, hoàng đế vẫn một mực giữ im lặng, không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào.
“Sẽ như thế nào? Anh có thể sống sót không?”. Vân Chiêu Nguyệt hỏi khẽ.
Tiêu Cửu Diệu im lặng một lát, rồi mới chậm rãi đáp:
“Kể cả may mắn sống sót, cũng chưa biết sẽ bị lưu đày đến nơi nào. Mà sống sót cũng không dễ dàng đến như vậy…”
Giọng nói hắn dần yếu đi, trong đáy mắt hiện lên vẻ mệt mỏi và bất lực.
Vân Chiêu Nguyệt nghe mà không đành lòng, nhẹ giọng an ủi:
“Ít nhất người nhà còn sống là điều đáng quý. Nếu mọi người đều chết đi thì anh sẽ thật sự chẳng còn gì cả.”
Cô còn đang định nói thêm điều gì đó, thì Tiêu Cửu Diệu chậm rãi đưa tay vào trong ngực áo, lấy ra một vật nhỏ đưa về phía cô.
Là một miếng ngọc bội hình rồng.
“Vật này xem như là đền đáp ân cứu mạng của Vân cô nương. Tại hạ thật sự không có gì khác quý giá hơn để báo đáp.”
Vân Chiêu Nguyệt chần chừ đưa tay nhận lấy, nâng miếng ngọc bội lên trước mắt:
“Anh chắc chắn là muốn đưa cho tôi sao? Trông như thứ rất quan trọng.”
“Cô nương cứ cầm lấy”. Tiêu Cửu Diệu khẽ cười nhạt: “Có thể giữ được nó đến ngày hôm nay đã là điều không dễ.”
Vân Chiêu Nguyệt nhìn hắn vài giây, rồi khẽ gật đầu, cất ngọc bội vào túi áo:
“Vậy tôi liền không khách sáo. À… Anh ăn gì chưa? Có đói bụng không?”
Tiêu Cửu Diệu cúi đầu, khẽ nhắm mắt lại. Thật ra hắn đã đói đến mức không còn cảm giác nữa rồi.
“Anh chờ tôi một chút. Tôi nấu cho anh một bát mì nhé. Giờ này cũng trễ rồi, trong nhà tôi không còn gì nhiều cả.”
Vân Chiêu Nguyệt vừa đứng dậy đi ra ngoài thì chợt dừng lại, quay đầu nhìn hắn đầy tò mò: “À mà anh thử xem, liệu có thể cùng tôi ra ngoài không?”
Tiêu Cửu Diệu giật mình, ánh mắt lập tức mở to, gương mặt tái nhợt thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
Thấy vậy, Vân Chiêu Nguyệt bước nhanh đến bên hắn, chủ động nắm lấy tay áo hắn, trong lòng nghĩ đến căn phòng trọ của mình.
Chỉ một cái chớp mắt, cả hai liền xuất hiện trong căn phòng nhỏ mà cô đang thuê.
“Thật sự ra ngoài được rồi…”
Vân Chiêu Nguyệt thốt lên, giọng đầy kinh ngạc pha lẫn chút vui mừng.
Tiêu Cửu Diệu vẫn còn chưa hoàn toàn tin được vào chuyện vừa xảy ra. Ánh mắt hắn lướt qua gian phòng khiêm tốn.
Đây là khuê phòng của cô nương ấy sao? Hắn bất giác đỏ mặt, quay đi.
Vân Chiêu Nguyệt nhanh chóng bận rộn trong bếp, chẳng mấy chốc đã nấu xong một bát mì đơn giản, bên trong có ít rau và một quả trứng.
Cô đặt bát mì lên bàn trà nhỏ trước mặt hắn:
“Anh ăn đi. Ngày mai tôi sẽ đi chợ mua thêm ít đồ, trong nhà hiện giờ gần như chẳng còn gì cả.”
Tiêu Cửu Diệu cảm thấy bụng mình đột nhiên quặn lại vì đói, cả người cũng bắt đầu choáng váng.
Hắn không từ chối nữa, lặng lẽ nhận lấy đôi đũa rồi chậm rãi ăn từng đũa một.
Một bát mì đơn sơ nhưng lại khiến hắn cảm thấy ấm áp trong lòng, từng sợi mì như nối liền sự sống vừa tưởng như đang dần lụi tắt.
Hắn buông chiếc đũa xuống, giọng trầm khàn khẽ vang lên: “Làm phiền cô nương phải tốn kém rồi.”
Vân Chiêu Nguyệt xua tay, cười nhẹ: “Chỉ là một bát mì thôi, đâu có đáng nói đến hai chữ tốn kém.”
Ánh mắt cô khẽ lướt qua miếng ngọc bội vẫn còn nằm trong túi áo, lòng thoáng dâng lên chút suy tính.
Dù thế nào, thứ này thoạt nhìn cũng không hề tầm thường, biết đâu có thể đổi được ít tiền, ngày mai nhất định phải đem đến tiệm cầm đồ hỏi thử một phen.
Tiêu Cửu Diệu đứng dậy, dường như chuẩn bị rời đi. Trước khi bước qua cánh cửa không gian, hắn quay đầu lại, giọng nói như hòa vào ánh đêm:
“Không biết cô nương còn thứ gì có thể ăn được nữa không? Người nhà ta đều đang ở trong ngục giam, nhiều ngày rồi chưa được ăn no một bữa.”
Vân Chiêu Nguyệt nghe vậy liền lục lọi khắp căn phòng nhỏ. Cô vốn ít quan tâm đến chuyện ăn uống, trong nhà chẳng mấy khi có sẵn đồ ăn, cuối cùng chỉ tìm ra được một hộp bánh mì còn nguyên trong ngăn tủ.
Cô xé vỏ một chiếc rồi đưa cho hắn: “Loại này mở ra là ăn được luôn. Anh thử xem hợp khẩu vị không.”
Tiêu Cửu Diệu nhận lấy, cắn một miếng, ánh mắt bất giác sáng lên. Thứ này vừa ngọt ngào vừa mềm xốp, so với lương khô nơi chiến trường hay cơm thiu trong ngục thì quả thật như là của quý trên đời.
Hắn không chần chừ, lập tức ôm lấy túi bánh mì rồi biến mất khỏi căn phòng.
…
Khi hắn trở lại ngục, ba vị tẩu tẩu vẫn đang ngồi cạnh nhau thì giật mình kinh hô khi thấy hắn bỗng xuất hiện.
Tiêu Cửu Diệu cúi thấp giọng, khẽ dặn dò cách ăn loại bánh này. Theo lời hắn, ba người tẩu lần lượt mở từng gói bánh ra, chia đều cho mọi người trong ngục.
Ai nấy đều có một chiếc, nhìn nhau đầy kinh ngạc khi cảm nhận được độ mềm mại, hương thơm lan tỏa trong miệng.
Mấy ngày qua, những bữa cơm thiu, bánh bao khô cứng đã làm dạ dày họ kiệt quệ. Một miếng bánh ngọt mềm hôm nay, không chỉ giúp ấm bụng mà còn như thắp lên chút ánh sáng giữa màn u ám.
Người của nhị phòng, tam phòng cũng nhìn thấy, dù có nghi ngờ nhưng thấy đại phòng sẵn sàng chia sẻ, cũng không còn lời nào để phàn nàn.
Mọi người lặng lẽ ngồi lại, chờ đợi số phận bị định đoạt, trong lòng ít nhiều dâng lên chút ấm áp khó gọi thành tên.
…
Ngày hôm sau, Vân Chiêu Nguyệt tính toán thời gian, một lần nữa cầm ngọc bội đến tiệm cầm đồ. Hôm nay, người trông quầy vẫn là Lâm Thiên Dật người đã từng nói chuyện với cô hôm trước.
Anh ta vừa trông thấy cô đã nở nụ cười nhẹ, lên tiếng chào hỏi: “Cô nghĩ kỹ rồi sao? Hôm nay đến bán ngọc bội kia chứ?”
Giọng nói của Lâm Thiên Dật trầm thấp, êm ái như gió đêm thổi qua những tán lá khẽ rung.
Vân Chiêu Nguyệt lắc đầu, mỉm cười đáp: “Ngọc bội hôm trước tôi vẫn không bán. Hôm nay chỉ là muốn phiền anh xem giúp, thứ này liệu có đáng giá chút tiền nào không.”
Nói rồi, cô lấy miếng ngọc Xích Long trong túi ra, đặt lên bàn.
Lâm Thiên Dật đón lấy, mắt ánh lên sự chú ý, cẩn thận ngắm nghía từng đường nét chạm khắc.
Trên miếng ngọc là hình một con Xích Long thân dài uốn lượn, tứ chi cường tráng, khuôn mặt dữ tợn mà lại mang khí thế uy nghiêm.
Cả khối ngọc chất mịn màng, lớp trong dày nặng, bề mặt sáng bóng, vừa nhìn liền biết là đồ cổ thượng phẩm.
“Đây là vật tốt”. Hắn ta nói rồi ngẩng đầu nhìn cô với vẻ nghiêm túc: “Cô thật sự muốn bán sao?”
Vân Chiêu Nguyệt thoáng ngẩn người, chần chừ một chút rồi hỏi ngược lại: “Vậy so với ngọc bội của tôi thì cái nào tốt hơn?”
Lâm Thiên Dật nhướng mày, khẽ cười: “Ngọc bội của cô hẳn là một đôi, nếu cô chỉ có một chiếc thì giá trị khó sánh bằng miếng này.
Nhưng xét riêng từng món thì khối Xích Long ngọc này chắc chắn là tinh phẩm.