Tiêu Mạn Mạn nhớ lại quãng đường lưu đày khi xưa, cảnh ngộ tuyệt vọng bơ vơ ấy như mũi kim nhọn chích vào tim, trong thoáng chốc, nàng như thấy lại chính mình khi đó, chật vật giữa cõi người khổ ải.
Nàng khẽ liếc nhìn Vân Chiêu Nguyệt, đối phương lập tức hiểu được ý nàng.
Ánh mắt Vân Chiêu Nguyệt dừng trên người Nguyễn Dao, vừa sắc bén vừa mang chút dò xét, cất lời:
“Ngươi nói mình thêu giỏi, vậy có mang vật gì đã thêu sẵn đến không? Nơi này tuy là một tiệm nhỏ, nhưng cũng chẳng dung kẻ vô dụng đâu.”
Lời cô vừa dứt, Nguyễn Dao đã vội vàng móc trong lòng ra một chiếc khăn tay, gói kỹ như báo vật.
Khăn được mở ra, lộ ra đóa mẫu đơn rực rỡ, sắc hoa như đang nhỏ lệ, từng cánh mượt mà, màu sắc chuyển nhẹ mà hài hòa, từng đường kim mũi chỉ đều tinh tế, rõ là công phu không tầm thường.
Vân Chiêu Nguyệt đón lấy, lại đưa qua cho Cẩm Nương vốn là người bản xứ, hiểu rõ chút ít về Nguyễn Dao.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT