Tiêu Cửu Diệu xem tấu chương của Đỗ Thanh, đôi mày hơi nhíu lại, lòng như vướng tơ vò, rơi vào trầm tư.
Từ trước đến nay, đám quan lại trong triều vốn đã chẳng ưa chi nữ binh, chỉ cho rằng bọn họ là phường hồ đồ, múa gươm múa giáo cho vui, chẳng có phép tắc.
Lần này, Đỗ Thanh muốn nhân cơ hội, lấy công lao mà minh oan cho nữ binh, khiến thiên hạ biết rằng nữ nhi cũng có thể cầm thương cưỡi ngựa, đâu kém gì bậc trượng phu.
Tiêu Cửu Diệu tuy cũng từng nghe qua vài điều về nữ binh chốn Hạ quốc, nhưng thực sự ngoài chiến trường thì chưa từng mục kích qua. Bởi thế trong lòng ít nhiều vẫn có điều lấn cấn, khó yên lòng.
Liên tiếp mấy bản tấu của Đỗ Thanh dâng lên, nàng biết Tiêu Cửu Diệu trong dạ còn e ngại, nhưng lời lẽ cũng thật rõ ràng, muốn vì nữ binh mà đòi lại một tiếng công bằng.
Nghĩ đến đây, Tiêu Cửu Diệu dứt khoát thân chinh đến quân doanh xem thử.
Chẳng ngờ, nữ binh trong doanh đều cắt ngắn mái tóc, như thể chém đứt đi xiềng xích trói thân.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play