“Nay dù ruộng đồng cho thu hoạch cao hơn, thì sưu thuế cũng theo đó mà tăng, từng tầng từng lớp đều chất chồng thêm gánh nặng. Dân đen chẳng những không được nhẹ vai, mà trái lại còn khổ thêm bội phần. Rốt cuộc vẫn chẳng thể giải nổi nỗi lo sinh kế.” – Tiêu Cửu Diệu buông tiếng thở dài.
Nếu người nắm quyền chẳng nghĩ đến lê dân bá tánh, thì dẫu có làm bao nhiêu việc, người được lợi cuối cùng cũng chỉ là một nhóm nhỏ mà thôi.
Mã Siêu, vốn tính khí nóng nảy, nghe đến đây liền máu nóng dâng trào, mắt trợn trừng, hai tay siết chặt, không khỏi cao giọng:
“Tiêu tướng quân, thế thì còn đợi gì nữa! Nay đã rõ gốc rễ tai họa, há có thể ngồi yên mà nhìn? Phải đem càn khôn đất Thục này đảo lộn, để lê dân trăm họ được ngày thái bình, hết cảnh lầm than!”
Tiêu Cửu Diệu liếc nhìn Mã Siêu, cất giọng quát khẽ:
“Chớ vội manh động! Việc này đâu phải đơn giản như ngươi nghĩ. Lưu Định tuy đáng hận, nhưng diệt hắn thì dễ, khó là đám tướng lĩnh dưới trướng hắn. Bọn ấy đều từng vào sinh ra tử nơi sa trường, tay nắm trọng binh, thâu tóm hơn nửa binh quyền đất Thục, chẳng phải hạng dễ đối phó. Chúng cùng Lưu Định lợi ích ràng buộc, sống còn vinh nhục có nhau. Một khi động đến Lưu Định, chẳng khác nào chọc vào ổ ong vò vẽ, tất sẽ liều chết phản kích. Chỉ sơ sẩy đôi phần, ắt khiến chúng ta rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.”
Giang Trì từ đầu vẫn yên lặng lắng nghe, trong lòng ngẫm nghĩ, cơ trí hơn người, chỉ trong thoáng chốc đã hiểu thấu dụng ý Tiêu Cửu Diệu mời họ về đất Thục lần này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT