Bài vị của Vệ Giới được làm từ gỗ trầm hương thượng hạng, thân gỗ đen nhánh, chữ màu vàng kim, giờ đã vỡ thành nhiều mảnh, rất khó để ghép lại.
Nhưng Vệ Xuân vẫn hết sức tập trung, chất lỏng màu đỏ chảy ra từ vết nứt đã được lau sạch, khe nứt được dán lại bằng nhựa cây sồi, tạm thời ghép được linh bài lại.
Vệ Xuân khẽ thở phào, đang định mở miệng nói thì người bên cạnh đột nhiên nắm lấy tay nàng ấy, dùng khăn ướt lau từng ngón tay thật sạch cho nàng ấy.
Tiết Vô Vấn biết cô nương này thích sạch sẽ, đã chuẩn bị sẵn khăn ướt cho nàng ấy, giúp nàng ấy lau chùi: “Bài vị hư hỏng thì đục cái mới là được, sao phải tự mình sửa chữa?”
“Tổ tiên Vệ gia chỉ còn mỗi linh bài này.” Vệ Xuân cúi mắt xuống, thấy nhựa cây dính trên đầu ngón tay đã được lau sạch, mới tiếp tục nói: “Hơn nữa, ta cũng muốn giữ lại linh bài này để con cháu Vệ gia luôn ghi nhớ và cảnh giác.”
Khi xưa, linh bài này được đưa vào lầu Đại Bi là vinh dự tối cao của Vệ gia, nhưng phúc họa luôn đi đôi với nhau, khi một gia tộc sụp đổ, mọi vinh quang trong quá khứ đều trở thành mây khói, ngay cả việc để lại một linh bài nguyên vẹn cho tổ tiên cũng trở nên khó khăn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT