Đến giai đoạn cuối thai kỳ, Thích Du gần như chẳng thể tự đi lại được nữa.
Dù có muốn tự lực cánh sinh đến đâu, cuối cùng vẫn phải nhờ Tạ Cảnh dìu mới bước nổi vài bước, nếu không thì đến chính cô cũng lo mình sẽ ngã bất cứ lúc nào.
Còn nửa tháng là đến ngày dự sinh, Tạ Cảnh dứt khoát không đến công ty nữa, mỗi ngày đều ở nhà để chăm Thích Du.
Mọi cuộc họp đều chuyển sang hình thức online. Mỗi sáng sớm họp xong, anh lại xuống bếp làm điểm tâm, đợi Thích Du ngủ dậy.
Ăn sáng xong thì hai người ra ngoài đi bộ tiêu thực. Sau đó quay về, bắt đầu chuỗi hoạt động “dưỡng thai” cho các bé.
Lúc thì Tạ Cảnh đàn piano, lúc thì kể chuyện cổ tích. Khi Thích Du nghe chán piano, anh lại đổi sang violon. Đàn violon cũng nghe chán, lại chuyển sang cello, rồi ghita, đến khi cô bắt đầu mê nhạc cụ cổ điển, anh liền chuyển sang đàn tranh, cổ cầm, tỳ bà, tiêu, sáo… Tóm lại, miễn là cô gọi tên được, thì hoặc Tạ Cảnh đã biết chơi, hoặc sẽ lập tức tìm thầy học cho bằng được.
Lúc ấy, mẹ Thích Du – Bạch nữ sĩ – vốn định tới chăm con gái, vừa thấy con rể chiều con mình quá thể, không nhịn được mà điểm trán con gái một cái:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play