Editor: Xuri
1.
Vừa tốt nghiệp đại học xong, ba tôi đã gấp rút sắp cho tôi một cuộc hôn nhân thương mại.
Đối tượng là cậu ấm nhà họ Phó– Phó Tri Nguyên.
Nhà họ Phó mấy năm nay như diều gặp gió. Sau khi Phó Tri Nguyên tiếp quản công ty, anh ta càng đưa tập đoàn Phó thị lên hàng top đầu trong ngành.
【Mấy người nói xem, tôi với anh ta chưa từng quen biết, sao có thể kết hôn được?】 Tôi nốc cạn ly rượu, càng nghĩ càng tức.
【Lỡ cái người họ Phó đó xấu xí dị dạng thì sao? Cả đời sau của tôi chẳng phải tiêu tan luôn à?】
Bạn bè vội an ủi: “Lỡ đâu Phó Tri Nguyên lại là một anh đẹp trai thì sao?”
“Nhớ không nhầm thì Tư Tư hình như đã từng gặp anh ta. Nhà cô ấy với nhà họ Phó vẫn hay hợp tác mà.”
Tôi quay đầu nhìn về phía chỗ ngồi của Trần Tư Tư theo ánh mắt mọi người. Cô ấy đúng lúc lại không có ở đó.
Thôi bỏ đi.
Tôi xua tay: “Đẹp trai hay không không phải vấn đề. Tôi đã dò la rồi. Anh ta năm nay hai mươi tám tuổi, lạnh như băng, suốt ngày chỉ biết làm việc, không uống rượu, không gần nữ sắc, không có bất cứ sở thích nào. Hơn nữa nhà họ Phó thế lực mạnh hơn nhà tôi nhiều, tôi không thể nào nắm được.”
Ban đầu nhà họ Phó với nhà tôi vốn chẳng hề dính dáng gì. Không hiểu nổi tại sao đột nhiên lại đưa ra đề nghị liên hôn. Ông ba tôi ham tiền ham lợi, chỉ hận không thể lập tức đóng gói tôi đưa qua đó.
Bạn bè tôi đùa giỡn: “Ồ, thế thì đúng là kiểu tổng tài cấm dục luôn nhỉ.”
“Tổng tài cái gì, tôi thấy là con cóc đội lốt người thì có!”
Lớn hơn tôi tận năm tuổi, lại còn muốn ăn miếng thịt thiên nga này của tôi?
Phì!
Tôi không đời nào chịu sống cả đời với một gã đàn ông vô vị như vậy.
Cuối cùng Trần Tư Tư cũng quay lại. Cô ấy ngồi xuống, nói nhỏ bên tai tôi: “Nhưng chuyện liên hôn này, bây giờ cậu cũng không thể đấu lại ba cậu đâu.”
“Tụi họ mà dám ép, tôi sẽ liều ch.ết với họ!”
“Liều chế.t? Còn chuyện báo thù cho mẹ cậu thì sao?”
Một câu của Tư Tư khiến tôi hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng. Tôi gục đầu lên vai cô ấy than thở: “Rau cải con bị héo rồi, mới hai ba tuổi đã không có mẹ. Tư Tư, giờ tớ phải làm sao đây…”
Tư Tư là đứa lanh nhất trong đám bạn tôi. Nếu ngay cả cô ấy cũng bó tay, thì tôi đúng là chuẩn bị thành bà vợ nhà hào môn số khổ rồi.
“Thật ra… cũng không phải không có cách.”
Mắt tôi sáng rực: “Cách gì?”
“Tìm một người đàn ông, kết hôn với anh ta.”
2.
Vừa nghe xong, tôi phun cả ngụm rượu ra ngoài.
"Cái gì cơ? Tư Tư, cậu bị sốt à?"
"Nếu cậu không muốn cưới Phó Tri Nguyên, thì cứ tìm một người đàn ông khác, kết hôn hợp đồng đi. Đợi qua giai đoạn này rồi ly hôn cũng được. Nhà họ Phó sẽ không còn nhắc tới chuyện liên hôn nữa."
Nghĩ thì cũng thấy hợp lý.
Nhưng mà tôi đến bạn trai còn chưa có.
Ánh mắt tôi quét một vòng mấy chàng trai đang ngồi xung quanh.
Tụi họ đồng loạt ôm ngực lùi lại.
"Chị Thư Uyển, em là cháu họ của chị gái hàng xóm dì ba của chị đó nha."
"Ba em không cho yêu trước 30 tuổi, nếu phát hiện là đánh gãy chân em luôn á."
"Em bị viêm amidan, bác sĩ nói không thể kết hôn được!"
"Em... em em em thích con trai!"
…
Tôi đen mặt:
"Câm miệng! Tôi có nói là muốn làm bạn trai mấy người sao? Tôi đáng sợ tới mức đó hả?"
Mấy người kia vừa lắc đầu lại vừa gật đầu.
Rồi có người lí nhí nói nhỏ:
"Hồi nhỏ tụi em năm đứa, không ai đánh lại chị lần nào..."
Người bên cạnh còn giơ tay bổ sung: "Năm đứa."
Tôi thở dài: "Vậy mấy người có biết ai là trai độc thân chất lượng không?"
Cả đám cùng lắc đầu như trống bỏi.
Vô dụng hết sức.
Trần Tư Tư lại bận xử lý việc công ty, bỏ tôi lại một mình.
Tôi ôm trán: "Thôi bỏ đi, tự thân vận động vậy. Tôi không tin cả cái thành phố A này, ngoài Phó Tri Nguyên ra không còn ai độc thân nữa!"
Vừa dứt lời.
Trước cửa quán bar vang lên tiếng động cơ xe phân khối lớn.
Đúng lúc nhạc trong quán vừa ngừng lại.
Khoảnh khắc tĩnh lặng ngắn ngủi ấy—
Người đàn ông đó bước vào, ánh mắt lướt qua chỗ chúng tôi, rồi nhanh chóng nhìn sang hướng khác.
Trong đôi mắt lạnh nhạt ấy, mang theo vài phần ngông nghênh.
Anh ta đi đến quầy bar, gọi một ly rượu.
Tóc chải ngược, cố ý để lộ vầng trán gọn gàng.
Góc nghiêng khuôn mặt sắc nét, đúng chuẩn gu tôi thích.
"Chị Thư Uyển, chị sao thế?"
"Đừng lo cho chị. Chị hình như tìm được người để cưới rồi."
3.
Tôi cầm ly rượu, bước đến ngồi cạnh anh chàng đó.
“Chào, anh đẹp trai.”
Anh ấy rõ ràng khựng lại một chút.
Quay đầu đi, không nhìn rõ cảm xúc gì.
Rồi lại rất nhanh quay lại:
“Chào cô.”
Giọng anh ta cũng thật dễ nghe nữa.
Chỉ là mặt đỏ bừng, lắp ba lắp bắp hỏi:
“C-cô tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Tôi có thể mời anh một ly không?”
Anh gật đầu: “Được.”
“Tôi tự giới thiệu nhé, tôi tên là Thư Uyển.”
“Hà… Hà Mộ Nghiên.”
Vệt đỏ trên mặt lan đến tận vành tai.
Tôi nghiêng người lại gần, mới thấy được sự căng thẳng trong mắt anh ấy.
Tôi mỉm cười, rót cho anh một ly rượu.
“Lần đầu anh đến quán bar à?”
“Không, tôi thường đến mà, tôi uống rượu giỏi lắm, tôi…”
Tôi mới hỏi có một câu, anh đã vội phản bác như sợ bị hiểu lầm vậy?
Đang lúc tôi thấy khó hiểu, anh lại vội nói thêm:
“Khụ… chỉ là lần đầu đến quán bar này thôi.”
À, thì ra là vậy.
“Không sao, từ giờ chúng ta là bạn rồi. Quán bar này là của anh họ tôi, sau này anh đến uống thoải mái, miễn phí hết.”
“Cảm ơn… nhưng không cần đâu.”
Hà Mộ Nghiên cảm nhận được khoảng cách giữa chúng tôi càng gần hơn.
Lưng anh rõ ràng cứng đờ lại.
Trán bắt đầu rịn mồ hôi.
Tôi buồn cười trong lòng.
Thú vị đấy.
Tôi hỏi: “Anh đã kết hôn chưa?”
Anh lắc đầu.
“Vậy có bạn gái chưa?”
Anh lại lắc đầu.
Chỉ là lần này, ánh mắt nhìn tôi có thêm vài phần kiên định:
“Không có.”
Tuyệt vời.
Tôi đập tay lên bàn:
“Anh có đồng ý kết hôn với tôi không?”
“Khụ khụ khụ!”
Anh ấy bị sặc luôn tại chỗ.
Tôi vội vàng giúp anh vỗ lưng.
Kết quả càng chạm vào, anh càng căng thẳng hơn.
Tôi có làm anh sợ quá rồi không?
Tội lỗi ghê.
Tôi vội vàng giải thích:
“Anh đừng sợ, tôi chỉ nói đùa thôi, tôi…”
“Ngày mai đến Cục Dân chính nhận giấy kết hôn, được không?”
4.
"Hả?"
???
Lần này đến lượt tôi phản ứng không kịp.
Hà Mộ Nghiên nhìn tôi, trong mắt ánh lên tia sáng lạ thường:
"Ngày mai kết hôn."
"Anh… đồng ý rồi à?"
Cứ như vậy mà đồng ý?
Cứ thế mà chấp nhận sao?
Anh gật đầu: "Ừ. Vì ba mẹ tôi đang thúc tôi cưới vợ."
Thì ra là vậy.
Hóa ra chúng tôi thật sự đồng bệnh tương thân.
Tôi và Hà Mộ Nghiên thỏa thuận xong.
Kết hôn theo hợp đồng, không can thiệp vào cuộc sống của nhau.
Ba tháng sau ly hôn.
Lúc tôi đang vui vẻ vẽ ra viễn cảnh tương lai tươi đẹp của mình…
Thì giọng nói của Trần Tư Tư vang lên từ phía sau:
"Tiểu Uyển, sao cậu lại chạy đến đây rồi? Uống nhiều quá à?"
Cô ấy đỡ tôi dậy.
Ánh mắt rơi xuống người Hà Mộ Nghiên bên cạnh tôi.
Đồng tử co lại.
"Phó Tri…"
Hà Mộ Nghiên ra hiệu im lặng.
Tôi ngơ ngác: "Hai người quen nhau à? Cậu vừa nói gì thế?"
Giọng Trần Tư Tư lập tức chuyển hướng:
"Không quen, tớ nói là… Dô! Dô cái ly nữa cho anh em uống tiếp!"
Giải quyết xong nỗi lo lớn nhất trong lòng tôi.
Tôi hoàn toàn thả lỏng.
Uống rượu đến tận nửa đêm mới về nhà.
Sáng dậy say xỉn, đầu đau như búa bổ.
Tôi cầm ly trà giải rượu uống cho đỡ.
Cửa vang lên tiếng chuông.
Hôm nay là thứ Hai.
Trần Tư Tư— con nghiện công việc đó— không đi làm à?
Tóc tai tôi rối như ổ gà, ra mở cửa:
"Sáng sớm tìm tôi làm gì thế?"
"Kết hôn."
Giọng nói lạnh lẽo pha chút khàn khàn vang lên.
Tôi lúc này mới mở mắt ra nhìn rõ người trước mặt.
Ngoài trời nắng đẹp.
Hà Mộ Nghiên đã thay một chiếc hoodie khác.
Tay đút túi quần.
Tư thế đứng như thể đã chuẩn bị sẵn.
5.
Hà Mộ Nghiên quen nhân viên ở đó.
Thế nên chỉ mất năm phút, chúng tôi đã cầm giấy đăng ký kết hôn ra ngoài.
“Chậc, tôi thật sự kết hôn rồi à.”
Tôi vừa định mở giấy chứng nhận ra chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè.
Hà Mộ Nghiên đã lấy mất tờ giấy trong tay tôi.
“Anh làm gì vậy?”
“Khụ, mất giấy kết hôn rồi thì sau này ly hôn phiền lắm. Đưa tôi giữ cho.”
“Cũng được.”
Với cái tính không đáng tin của tôi, đúng là để anh ấy giữ thì yên tâm hơn.
Nhưng mà…
“Thế cho tôi chụp cái ảnh gửi cho ba tôi đã được không?”
“Để tôi chụp rồi gửi cho em. Không cần phiền vậy đâu.”
Tôi còn chưa kịp nói thêm gì, anh đã bắt máy một cuộc gọi, vội vàng rời đi.
Một tiếng sau, tôi nhận được ảnh giấy đăng ký kết hôn anh gửi qua.
Ảnh chân dung hai người bị làm mờ, nhưng nhìn qua vẫn thấy rõ đường nét đẹp đẽ— một cặp trai xinh gái đẹp.
Tôi lập tức đăng lên vòng bạn bè.
Chú thích:
“Chính thức là vợ chồng hợp pháp.”
Trong một loạt bình luận kiểu “Waaa trời má ơi!!!” thì…
Ba tôi gọi đến.
“Đồ nhóc con, cái bài đăng vòng bạn bè của mày là sao hả?!”
“Tôi kết hôn rồi mà. Hợp pháp hẳn hoi, mới lãnh chứng sáng nay luôn đó.”
“Con… con cố ý chọc tức ba đúng không? Con biết rõ nhà họ Phó muốn kết thông gia với nhà ta, đó là cơ hội tốt thế nào mà!”
Bên cạnh ông lại vang lên giọng nữ the thé:
“Đúng đó, Uyển Uyển à, chuyện này con làm vội vàng quá. Nhỡ nhà họ Phó biết được mà trả thù thì sao?!”
“Tôi đâu có đồng ý chuyện liên hôn, là mấy người tự gật đầu. Anh ta có trả thù thì cũng chẳng liên quan đến tôi.”
Ba tôi tức giận đến phát run:
“Thư Uyển! Con mau ly hôn rồi quay về đây cho ba!”
“Nhưng mà… giờ có thời gian chờ ly hôn rồi, không bỏ được ngay đâu.”
“Con— con— con…”
“Không phải ba còn có một đứa con gái nữa sao? Kêu Lâm Viên Viên đi liên hôn thay tôi cũng được mà.”
6.
Lâm Viên Viên là con gái mẹ kế tôi sinh ra.
Em gái cùng ba khác mẹ của tôi.
Chỉ nhỏ hơn tôi bốn tháng.
Nghe vậy, đầu bên kia mẹ kế tôi thử dò hỏi: “Hay là... để Viên Viên nhà mình cưới qua đó thật nhé?”
Giọng bà ta còn mang theo chút hưng phấn.
Khối thịt béo nhà họ Phó này, bà ta dĩ nhiên không thể không thèm thuồng.
Thế nhưng ba tôi— người lúc nào cũng thiên vị Lâm Viên Viên— lại tức giận quát: “Không được.”
“Tôi biết mà, ông vẫn luôn thiên vị nó. Chuyện tốt thế này đến lượt Viên Viên nhà chúng ta thì lại không được. Mẹ con tôi thật đáng thương…”
“Câm miệng! Đồ đàn bà lòng dạ mềm yếu. Bà tưởng chuyện này là tôi muốn là được à?!”
Tôi chẳng có hứng thú nghe họ cãi nhau.
Dứt khoát cúp máy.
Tôi thảnh thơi mở tivi, xem bộ phim truyền hình mới ra.
Ding dong.
Chuông cửa vang lên.
Tôi ra mở, thấy Hà Mộ Nghiên đang đứng ngoài với hai cái vali hành lý.
“Anh có ý gì đây?”
“Diễn cho giống thì dĩ nhiên phải sống chung rồi.”
Anh ấy nói với vẻ vô cùng đương nhiên.
Vừa vào nhà đã thay giày, dáng vẻ như thể đây là nhà mình vậy.
Tôi sững người mất mấy giây mới phản ứng lại.
“Ờ… chờ chút, tôi đi dọn phòng cho anh.”
“Ừ, được.”
7.
Dọn phòng xong xuôi xuống lầu, tôi thấy Hà Mộ Nghiên đang đứng im trước tivi.
Tôi hỏi: “Làm sao thế?”
Tôi nhìn theo ánh mắt anh.
Trên màn hình, diễn viên nam đang cởi trần, quỳ giữa tuyết trắng.
Đường nét cơ bắp căng đầy, tám múi bụng rắn chắc khiến người ta không khỏi… “si mê”.
Không ổn rồi.
Tôi lập tức bước lên tắt tivi.
Mặt Hà Mộ Nghiên đỏ ửng, lan lên tận vành tai.
Tôi trêu anh: “Hóa ra anh thích kiểu này.”
“Hiểu lầm rồi, đều là hiểu lầm.”
Tôi dở khóc dở cười, kéo anh lên lầu.
Chỉ vào phòng kế bên: “Sau này anh ngủ phòng này nhé.”
“Được.”
Anh gật đầu.
Tôi mệt mỏi về phòng ngủ, không ngờ ngủ thẳng tới tối.
Tỉnh dậy đã tám giờ.
Ngoài trời tối mịt.
Tôi lảo đảo xuống lầu, nghe thấy động tĩnh từ nhà bếp.
Tiến lại gần…
Trời ơi.
Hà Mộ Nghiên đang nấu ăn, chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh hông.
Cởi trần.
Bờ vai rộng, eo thon, hình thể cực phẩm.
Anh quay đầu lại: “Đói rồi à? Chờ chút, cơm tối sắp xong rồi.”
Tôi hoàn toàn không nghe rõ anh nói gì.
Chỉ thấy mồ hôi từ cổ anh chảy xuống ngực, rồi trượt dọc cơ bụng tám múi…
Cuối cùng biến mất ở nơi không nên nhìn.
Một luồng khí nóng xộc thẳng lên đầu.
Tôi vội quay lưng đi.
“Gì vậy?”
Anh đã bước tới gần, trên người còn phảng phất mùi sữa tắm dịu nhẹ.
Tôi cố giữ bình tĩnh: “Anh nấu ăn sao không mặc áo?”
“Trong nhà nóng quá, tôi tìm mãi không thấy điều khiển máy lạnh.”
Giọng anh có phần ấm ức.
Tính cách thì ngoan ngoãn mà thân hình lại câu hồn đoạt phách.
Tôi bất ngờ nổi hứng trêu chọc.
Một tay nâng cằm anh, ép anh dựa vào tường.
Bịch— tôi đè anh.
“Anh đang quyến rũ tôi sao?”
Tôi đợi cảnh tượng mặt đỏ tai hồng và lời phủ nhận cuống quýt.
Không ngờ Hà Mộ Nghiên lại khẽ cười, môi khẽ nhếch.
Chỉ trong một động tác, anh xoay người lại, biến tôi thành kẻ bị ép vào tường.
Anh cúi đầu, thì thầm bên tai tôi: “Nếu tôi nói… đúng là như vậy thì sao?”
Giọng anh khàn khàn, gợi cảm.
Chế.t tiệt.
Tôi đẩy anh ra, nghiêm túc cảnh báo: “Hình như cơm cháy rồi kìa.”
Hà Mộ Nghiên vội quay lại nồi cơm.
Tôi tranh thủ thoát khỏi bếp.
Khốn kiếp thật, đúng là hại tôi loạn tâm mà.