Chử Diệc An dẫn theo ba người còn lại tìm được một chỗ tương đối tạm ổn để ngồi nghỉ.
Xung quanh tối om, chỉ có một vài chỗ lác đác le lói ánh đèn. Nhưng cái ồn ào, oi bức và mùi hôi thối rõ mồn một cho thấy chỗ này vẫn còn rất nhiều người.
Chử Diệc An thấy nhóm Mạnh Nghị đang ở trung tâm khu vực đó, có treo một chiếc đèn sáng, đoán chắc là vừa để chiếu sáng, vừa có tính chất răn đe.
Thấy vậy, cô cũng lấy ra một chiếc đèn chiếu sáng để soi sáng khu vực của bốn người.
Trong quá trình chạy trốn, ai cũng ít nhiều bị xây xát vì phải len lỏi qua đống đổ nát gồ ghề. Cả nhóm lấy ít thuốc bôi vết thương, rồi lại ăn uống bổ sung thêm chút nước và lương thực.
Chử Diệc An liếc mắt nhìn về phía Mạnh Nghị, sau đó móc trong túi ra ít thịt khô và thịt lợn tẩm ướp do chính Chu Thiên Quảng làm:
“Đem cho nhóm Mạnh Nghị ít đồ ăn đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play